Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 339 : Âm mưu của Tiêu Nhược Dương

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


"Khặc khặc! Không nghĩ tới thế mà bị mày cái con nha đầu chết tiệt này nhận ra! Cũng được, hôm nay tao sẽ để cho mày được chết một cách rõ ràng đi!"



Tiêu Nhược Dương thấy thân phận của mình đã bại lộ, dứt khoát cũng không còn che che lấp lấp, trực tiếp tháo mặt nạ ở trên mặt xuống.



Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi đột nhiên trở nên đau khổ hơn, "Tại sao? Anh! Anh đây là tại sao....?"



"Câm miệng! Tao không phải là anh của mày!"



Không đợi Tiêu Nhược Hi nói xong, Tiêu Nhược Dương trực tiếp quát lớn một tiếng cắt ngang lời nói, hai mắt gần như phun ra lửa nói:



"Năm đó nếu như không phải bởi vì mẹ của mày cái con hồ ly tinh kia, mẹ tao làm sao sẽ vì tức mà chết đi? Cho nên tao cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, tao chưa từng bao giờ coi mày là em gái của tao!"



"A đúng rồi, ta suýt chút nữa thì quên mất không nói cho mày biết! Ba năm trước đây, bà mẹ tiện nhân kia của mày chết bởi sự cố chữa bệnh kia chính là do ta âm thầm ra tay! Mày chắc chắn không nghĩ tới phải không? Khặc khặc khặc!"



Sau khi Tiêu Nhược Dương nói xong, đắc ý cười tà.



"Cái gì!"



Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi, chợt tức giận tới toàn thân phát run, chỉ vào Tiêu Nhược Dương, giọng nói run rẩy đầy căm hận:



"Ngươi ngươi...ngươi không phải là người! Ngươi là súc sinh! Cầm thú! Uổng công mẹ ta coi ngươi như chính co trai mà mình đẻ ra, ngươi vậy mà...ngươi vậy mà..."



"Hừ!"



Tiêu Nhược Dương trực tiếp hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Tiêu Nhược Hi lần nữa, "Thôi đi! Mày cho rằng bà mẹ tiện nhân kia của mày là loại người tốt sao? Cứ coi như bà ta giả bộ tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được bản chất là người thứ ba xen vào gia đình của tao, hại chết mẹ của tao!"



"Còn có mày nữa! Đừng cho là tao không biết mày đang có tính toán gì, không biết ở đâu câu một người đàn ông như thế trở về, đã muốn tranh giành gia sản Tiêu gia với tao!"



"Thật sự có mẹ nào thì có con đó, mày với bà mẹ đã chết đi kia đều thấp hèn như nhau!"



"Ngươi nói bậy! Ta không có! Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tranh đoạt gia sản với ngươi!"



Tiêu Nhược Hi lập tức thề thốt phủ nhận.




Mà Tiêu Nhược Dương thấy thế thì lập tức cuống lên, tuy rằng hắn không rõ vì sao võ sĩ tuổi trẻ này giết không chết được Tiêu Nhược Hi, thế nhưng hắn biết rõ, nếu như Tiêu Nhược Hi không chết trong ngày hôm nay, vậy người xong đời chắc chắn sẽ là hắn!



Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Nhược Dương đành phải nhìn vào người võ sĩ trung niên của Đảo quốc kia, "Liễu Sinh tiên sinh, khẩn cầu ngài ra tay đi!"



Hai mắt võ sĩ trung niên của Đảo quốc khẽ híp một cái, đánh giá màn ánh sáng xung quanh người Tiêu Nhược Hi một vòng, mới chậm rãi nói:



"Hóa ra là pháp khí hộ thân a! Xem ra Diệp Cuồng Tiên này quả nhiên không đơn giản, cũng không uổng công ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây!"



Người võ sĩ trung niên của Đảo quốc nói xong lời này, bỗng nhiên nâng bàn tay lên.



Ầm!



Trong lòng bàn tay võ sĩ trung niên của Đảo quốc, thế mà đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen nhánh!



"Đây là... Thảo kiếm!"



Võ sĩ tuổi trẻ của Đảo quốc kia ở một bên lập tức kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt mừng như điên.



Đây chính là một trong ba món thần khí trong truyền thuyết của Đảo quốc a!



Đồng thời cũng là gia truyền chí bảo của gia tộc Liễu Sinh bọn hắn!



"Nếu là pháp khí, tự nhiên cũng phải dùng pháp khí mới có thể phá giải!"



Nói xong lời này, kiếm trong tay của võ sĩ trung niên Đảo quốc đã từ từ chém xuống.



Bành!



Ngay sau đó, màn ánh sáng bên cạnh Tiêu Nhược Hi kia trong nháy mắt vỡ vụn...



P/S: Ta thích nào. Chương thứ 7