Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 348 : Một bàn tay chụp chết!

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


Lâm Cương lập tức biến sắc, giọng điệu đã có chút bất thiện, "Điền Nhất công tử còn có điều kiện gì?"



Sơn Bản Điền Nhất khặc khặc cười một tiếng, nói:



"Ta nhớ được ở trong hiệp ước hai nhà chúng ta còn có một cái hôn ước!"



Lâm Cương nghe được điều này, hai mắt lập tức hơi sáng lên, "Ý của Điền Nhất công tử là, Hạo Nhiên nhà chúng ta..."



"Xùy ~~ "



Sơn Bản Điền Nhất lập tức trực tiếp cười nhạo, "Nghĩ đi đâu vậy? Một tên phế vật không có nội kình! Còn muốn cưới em gái của ta sao? Ngươi thật đúng là mơ tưởng hão huyền a!"



Mọi người của Sơn Bản gia tộc, lập tức cũng đi theo cười một trận.



Lâm Cương và Lâm Hạo Nhiên bị mấy người Sơn Bản Điền Nhất chế giễu một trận, vẻ mặt lập tức thi nhau đỏ lên, nét mặt của những người Lâm gia cũng hiện đầy vẻ giận dữ, thế nhưng người ở dưới mái hiên cũng không thể không cúi đầu, lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn a.



"Vậy lời kia vừa rồi của ngươi, đến cùng là có ý gì?"



Lâm Cương cố nén tức giận hỏi.



Đôi mắt của Sơn Bản Điền Nhất lập tức không kiêng kỵ chút nào đánh giá trên thân thể mềm mại uyển chuyển của hai người Lâm Nhược Nhiên và Lâm Tiêu Tiêu một phen, rời nở ra nụ cười tà nói:



"Ta xem hai người các cô dáng dấp cũng tạm được, không bằng chọn một người ra làm vợ ta đi!"



Lâm Nhược Nhiên và Lâm Tiêu Tiêu nghe được điều này, lập tức cùng nhau biến sắc.



Lâm Nhược Nhiên một mặt tức giận nói:



"Sơn Bản Điền Nhất, nếu như ta không có nhớ nhầm, ngươi đã có vợ rồi đi!"



Không nghĩ tới, Sơn Bản Điền Nhất nghe được điều này, không có một chút xấu hổ nào, tiếp tục nở ra nụ cười ta nói:




Lâm Cương thì trực tiếp đặt mông té ngồi ở trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:



"Thôi xong rồi! Xong rồi!"



Lâm Hạo Nhiên nhớ tới trước đó, ánh mắt của chính mình nhìn về phía Diệp Trần, lập tức kinh sợ toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo sợ một trận.



"Cài này...còn là lực lượng của người sao?"



Mà Tỉnh Thượng Hòa Ngạn ngồi ở chủ vị ở đằng sau, khi thấy cảnh này cũng đột nhiên đứng dậy, một mặt vẻ chấn kinh, "Ngươi lại là tông sư của Hoa Hạ quốc! Hoa Họa quốc khi nào đi ra người tông sư tuổi trẻ như thế? Có dám xưng tên không?"



Diệp Trần thuận tay một bàn tay tán chết Sơn Bản Điền Nhất, giống như là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, đúc tay vào trong túi quần một lần nữa, thản nhiên nói:



"Bằng ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!"



Tỉnh Thượng Hòa Ngạn nghe được điều này thì lập tức giận dữ, "Ngông cuồng!"



Tuy biểu hiện vừa rồi của Diệp Trần hoàn toàn chính xác đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, thế nhưng theo như suy nghĩ của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn thì đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, coi như là tông sư Hóa Kình thì tu vi lại có thể cao hơn được bao nhiêu? Mà chính mình thế nhưng sớm đã bước cào cảnh giới đó được mười năm rồi!



Đúng vào lúc này, bảo vệ và cận vệ của Sơn Bản gia ở bên ngoài nghe được ở trong đại sảnh có động tĩnh cũng thi nhau mang theo vũ khí lao vào, thậm chí có người còn ôm cả súng tiểu liên tới!



"Giết hắn! Không tiếc bất cứ giá nào giết chết hắn cho ta!"



Sơn Bản Cao Viễn lúc này cũng đã từ nỗi đau mất con mà phản ứng lại, lập tức chỉ vào Diệp Trần, gào thét nói với những thủ hạ đang xông tới kia.



Cộc cộc cộc!



Mọi người nhận được mệnh lệnh của gia chủ, lập tức thi nhau nhấn cò súng, đạn như mưa trút nước lập tức hướng vào Diệp Trần đang ở giữa đại sảnh bắn tới!



P/S: Chương tám nha -- Ta thích nào