Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 351 : Đồ Sát phân bộ!
Ngày đăng: 06:07 19/04/20
"A!!"
Hai gã thành viên khác của tổ chức Sam Khẩu lập tức sợ tè ra quần, ngay lập tức thả bé giá kia xuống, lộn nhào chạy như điên hướng vào trong cứ điểm.
Diệp Trần cũng không có đuổi theo để giết chết hai người đó, dù sao lát nữa người ở chỗ này toàn bộ đều phải chết cho nên cũng không cần phải vội.
Diệp Trần hướng phía bé gái chậm rãi đi tới bên cạnh, mỉm cười, "Em gái, em không sao chứ?"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần ý thức được chính mình nói khả năng là vô ích bởi vì hắn nói tiếng Hoa, đối phương chỉ sợ nghe chưa chắc đã hiểu.
Tuy nhiên để Diệp Trần không có nghĩ tới là đối phương không chỉ nghe hiểu hơn nữa còn biết nói tiếng Hoa Hạ, "Đại ca ca, anh là thần tiên sao?"
Diệp Trần hơi ngạc nhiên, "Em là người Hoa Hạ sao?"
Vẻ mặt của bé gái nhỏ trở nên buồn bã, nói:
"Mẹ em là người Hoa Hạ, cha em là người Đảo quốc, chẳng qua bọn họ đều bị người của tổ chức Sam Khẩu hại chết! Em muốn vì bọn họ báo thù, nhưng em không đánh lại bọn hắn..."
Bé gái tuy hiểu và nói được tiếng Hoa Hạ, nhưng xem ra cũng là mới đạt mức độ sơ cấp thôi, còn chưa có nói năng thành thạo, tuy nhiên Diệp Trần có thể hiểu được cơ bản lời của bé gái đó.
Diệp Trần đang muốn hỏi thêm, lúc này ở trong cứ điểm của tổ chức Sam Khẩu truyền tới một trận âm thanh xao động, lại là hai thành viên tổ chức Sam Khẩu vừa mới trốn về cứ điểm, đã mang theo cứu binh quay trở lại, định tính sổ với Diệp Trần.
Chỉ thấy những người này, có người trong tay cầm súng tiểu liên MP5, có người thì cầm thanh đao sắc bén, nhanh chóng từ bên trong vọt ra ngoài, bé gái thấy thế lập tức khẩn trương, hoang mang kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, vội vàng nói:
"Ca ca! Đi mau!"
Diệp Trần đứng tại chỗ không hề động, vỗ vỗ đầu của cô bé, khẽ mỉm cười nói:
"Đừng sợ, những người này còn không đả thương được anh, nếu cha mẹ em là do bọn chúng hại chết, anh giúp em báo thù có được không?"
Đang khi nói chuyện thì các thành viên phân bộ Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu đã thi nhau lao tới, bao vây Diệp Trần lại.
"Baka! Đây chính là cao thủ mà các ngươi nói sao? Rõ ràng chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch đi!"
Người đàn ông trung niên cầm đầu, hướng về phía hai người mà trước đó Diệp Trần cố ý thả đi, tức giận nói.
Hai người kia vội vàng chỉ vào thi thể của bạn mình trên mặt đất, mặt mũi trang đầy vẻ hoảng sợ nói:
"Lão đại, chúng ta không có lừa ngươi, tên tiểu tử này biết yêu thuật! Vừa rồi ngón tay hắn búng một cái, chính là đầu lìa khỏi cổ đó!"
"Thiển Dã tiên sinh! Chết! Huynh đệ của chúng ta đều đã chết hết rồi! Nhanh! Ngươi nhanh giết hắn!"
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy người này lập tức không phục lại bình tĩnh được mấy phần, ngay lập tức chỉ vào Diệp Trần giận dữ hét lớn.
"Cái gì!"
Người đàn ông trung niên được gọi là Thiển Dã tiên sinh kia lúc này cũng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm ở cửa chính giống như luyện ngục trần gian, ngay lập tức vừa sợ vừa giận, "Các hạ là thần thánh phương nào? Vì sao giết người của chúng ta? Chẳng lẽ muốn là địch với tổ chức Sam Khẩu chúng ta phải không?"
Diệp Trần còn chưa mở miệng, cô bé ở bên cạnh kia bỗng nhiên chỉ vào vị Thiển Dã tiên sinh kia nói:
"Đại ca ca, chính là hắn! Chính là hắn giết chết cha mẹ em!"
Ánh mắt Thiển Dã tiên sinh lập tức rơi vào trên người của cô bé kia, hai mắt lập tức hơi ngưng tụ lại, "Ngươi là tiện chủng mà Lâm Kiện Thứ Lang và người phụ nữ Hoa Hạ kia sinh ra phải không?"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không sững sờ, chợt nhìn về phía cô bé cười nhạt nói:
"Hóa ra hắn chính là kẻ thù giết cha mẹ em sao? Anh bắt hắn tới giao cho em xử trí có được hay không?"
Thiển Dã tiên sinh nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức giận dữ, "Tiểu tử không biết sống chết! Dám can đảm nói lời điên cuồng!"
Nói xong, Thiển Dã tiên sinh trong nháy mắt rút trường kiếm ở bên hông ra.
Oanh!
Một đạo kiếm quang dài tới mấy chục mét phóng lên tận trời, sau đó hung hăng hướng Diệp Trần bổ xuống!
"Con kiến hôi!"
Diệp Trần giống như không nhìn thấy, trực tiếp quát lạnh một tiếng, tiện tay một trảo đã cầm lấy kiếm quang kinh thiên kia vào trong tay.
"Tới!"
Sau đó lại thuật tay lôi kéo, Thiển Dã tiên sinh lập tức không tự chủ được bay đến trước mặt Diệp Trần, "Quỳ xuống!"
Diệp Trần quát lạnh một tiếng nữa, Thiển Dã tiên sinh coi là thật giống như một con rối, thành thành thật thật quỳ xuống, hơn nữa khắp toàn thân từ trên xuống dưới không thể động đây một chút nào.
P/S: Ta thích nào. Chương 1- Hôm nay mình đi học cả ngày h mới dịch được một chương, chúc các bạn vui vẻ!1!!