Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 388 : Xấu hổ

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


Lúc này, trong khách sạn, Diệp Trần đang thi pháp đánh thức Giang Khẩu Anh Tử thì bỗng nhiên ở sâu trong ý thức cảm nhận được một trận rung động!



Diệp Trần lập tức hơi kinh hãi, "Đây là lực lượng huyết mạch dẫn tới cảm ứng! Chẳng lẽ là..."



Thần hồn của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới có thể thông qua lực lượng huyết mạch cảm ứng được biến hóa to lớn của người có huyết mạch gần gũi với mình.



Giống như lúc trước, Diệp Trần căn cứ lực lượng huyết mạch của ba người Liễu Mộ Bạch đế để đồ sát tộc nhân của bọn hắn.



Mà khi người có quan hệ huyết mạch gần gũi với Diệp Trần, có được thân thể và linh hồn xảy ra biến hóa to lớn thì hắn sẽ có cảm ứng.



Nhìn vào những người trên đời ngày nay, người có quan hệ huyết mạch với Diệp Trần gần nhất ngoại trừ Diệp Thiên Ca còn đang ở vào trạng thái gần chết, thì chỉ còn lại người kia.



"Diệp Vô Thương! Xem ra ngươi cũng đã có được kỳ ngộ của mình a!"



"Cũng tốt, như vậy mới càng thêm thú vị!"



"Hy vọng lúc gặp lại ngươi đừng để cho ta thất vọng!"



Lắc đầu dứt bỏ đạo suy nghĩ này, Diệp Trần lại bắt đầu tiếp tục thi pháp.



...



"Lấy!"



Sau đó hai ngón tay của Diệp Trần ở chỗ mi tâm của Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên điểm một cái, "Phong ấn! Giải!"



Thần thức bị Vũ Hạc đại tiên phong ấn lại rốt cuộc được Diệp Trần thuận lợi giải cứu đi ra.



Mà lúc này cũng đã trôi qua được hơn nửa ngày.



"Ưm ~ "



Giang Khẩu Anh Tử một mực vẫn như là người thực vật đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên rỉ động lòng người, sau đó thân thể mềm mại nóng bỏng cũng theo một trận vặn vẹo, ở dưới ánh mắt tràn ngập vui mừng rốt cuộc từ từ mở ra đôi mắt đẹp, "Chị Anh Tử! Chị rốt cuộc tỉnh lại rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!"



Tuyết Cơ nhìn thấy Giang Khẩu Anh Tử tỉnh lại thì lập tức kích động không thôi, lập tức bổ nhào tới trước mặt Giang Khẩu Anh Tử, muốn ôm lấy cô ấy.
"Rõ!"



Mấy người Âu Dương Hàn lập tức lên tiếng, đang muốn tiến lên chuẩn bị thủ tục trở về Hoa Hạ.



Trước khi đi, Nhậm Trường Phong cười hì hì nói:



"Diệp thiếu tướng, làm trễ nải chuyện tốt của ngài, thực sự không có ý tứ, ngài tiếp tục! Tiếp tục đi a!"



Diệp Trần biết cái tên này chắc chắn là hiểu lầm quan hệ giữa mình và Giang Khẩu Anh Tử, nhưng mà hắn cũng lười đi giải thích.



Không nghĩ tới, ngay vào lúc này Giang Khẩu Anh Tử vẫn luôn kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, bỗng nhiên mở miệng, "Chú chú, bọn họ là người nào đó? Nhìn qua dáng vẻ thật là dữ a!"



Mấy người Âu Dương Hàn, toàn bộ lập tức đứng chết chân tại chỗ.



Bọn họ thân là tinh anh của Thần Long vệ, tinh thông các ngôn ngữ quốc gia, tự nhiên có thể nghe được lời nói này của Giang Khẩu Anh Tử, nghe được cô gái này vậy mà gọi Diệp Trần là chú thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng muốn hỏi cũng đều không dám hỏi, tất cả đều giống như chạy trốn mà rời đi.



...



Chờ sau khi mấy người Âu Dương Hàn rời khỏi, Diệp Trần mới phí hết một phen công phu, cuối cũng mới dỗ cho Giang Khẩu Anh Tử đi ngủ, lúc này mới thoát khỏi "Ma trảo" của cô gái này.



Lâm Vũ Y lúc này mới biết được chân tướng chuyện này, hơn nữa trò chuyện với Tuyết Cơ rất vui vẻ, hai người đã bắt đầu lấy chị em ra kêu gọi.



Diệp Trần trực tiếp ném Giang Khẩu Anh Tử cho hai người chiếu cố, sau đó trở lại gian phòng của mình, từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra khay ngọc phệ hồn.



Trước khi rời khỏi Đảo quốc, hắn nhất định phải lấy phần bản đồ kia tới tay!



Tiện tay trảo một cái, nguyên thần của Vũ Hạc đã bị Diệp Trần bắt lấy từ trong khay ngọc phệ hồn mang ra.



"Vũ Hạc lão nhi, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, phần bản đồ kia ở chỗ nào? Có nói hay không?"



Nguyên thần Vũ Hạc bị ác quỷ bên trong khay ngọc phệ hồn cắn xé nguyên một ngày, khí tức so với trước đó lại suy yếu hơn rất nhiều, nơi nào còn dám cò kè mặc cả với Diệp Trần, "Tiền bối tha mạng! Ta nói! Ta nói!"



P/S: Chương thứ 2 trong ngày, hôm nay có nên bạo chương không a...mọi người ủng hộ nha