Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 399 : Đại học Thiên Hải

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


Hơn hai giờ sau, hai người đã tới đại học Thiên Hải.



"Lỗi tử, ông ở trên xe chờ tôi, tôi đi một chút thì về!"



Diệp Trần dừng xe ở cổng trường, đang muốn xuống xe.



Ngô Lỗi lập tức cuống lên, "Đừng nha! Anh em vẫn là lần đầu tiên tới đại học Thiên Hải, tôi cùng ông đi vào chung đi! Đúng lúc đã lâu rồi ta không gặp chị Tô Mạn!"



Nói xong lời này, Ngô Lỗi đã nhanh chân xuống xe.



Diệp Trần cười lắc đầu, "Thật ra thì tôi không phải tới đây để tìm chị Mạn, tới là để gặp một người bạn khác!"



Ngô Lôi lập tức sững sờ, "Ông ở đại học Thiên Hải còn có người bạn khác? Làm sao tôi không biết?"



Diệp Trần cũng không biết phải giải thích với Ngô Lỗi về thân phận của Tiêu Nhược Hi như thế nào, thuận miệng úp úp mở mở nói:



"Một người bạn mới quen cách đây cũng không lâu."



Ngô Lỗi cũng biết người bạn này của mình xưa đâu bằng nay, làm việc với người thường tự nhiên là khác biệt, thế là không hỏi thêm nữa.



Chẳng mấy chốc, hai người đã bước vào trong sân trường, thần niệm của Diệp Trần quét qua, dễ dàng bao trùm toàn nộ sân trường, trong nháy mắt cũng đã khóa chặt khí tức của Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi.



Để Diệp Trần hơi ngoài ý muốn một chút chính là, hai người thế mà ở cũng một chỗ!



Đều ở tại sân thể dục của đại học Thiên Hải!



"Không ổn rồi, trước đó ta cũng không có nói cho chị Mạn biết về chuyện liên quan tới Tiêu Nhược Hi, hai người bọn họ làm sao lại ở chung một chỗ, chẳng lẽ bọn họ...quen biết nhau?"



Hơi cảm thấy kinh ngạc qua đi, Diệp Trần trực tiếp dẫn theo Ngô Lỗi hướng sân thể dục đi tới.



...



Sân thể dục của đại học Thiên Hải rất lớn, chờ khi hai người tới sân thể dục thì hai mắt của Ngô Lỗi lập tức sáng lên, "Diệp tử ông mau nhìn! Có một trận bóng rổ kìa! Khó trách làm sao lại trở nên náo nhiệt như vậy!"



Ngô Lỗi là một tên mê bóng rổ, vừa nhìn thấy có tranh tài bóng rổ thì lập tức không đi được rồi.



"Đi! Đi xem một chút!"



Diệp Trần trực tiếp vung tay lên, hướng chỗ sân bóng rổ náo nhiệt kia đi tới.
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.



Mà cái người trước đó tuyên bố muốn theo đuổi Tô Mạn thì càng bị dọa đến đầu co rụt lại, hung ác nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Tô Mạn một lần nữa với ánh mắt hiện ra vô cùng sợ hãi.



Ngô Lỗi ở một bên nghe được tiếng bàn tán của mọi người, rất nhanh cũng đã phản ứng lại không thể không thấp giọng nói với Diệp Trần:



"Diệp tử, bọn họ hình như đang nói về chị Tô Mạn phải không? Còn có đại lão phía sau mà bọn họ nói sẽ không phải chính là ông chứ?"



Hai tay Diệp Trần tạo thành thế mở ra trước người, có chút bất đắc dĩ nói:



"Tôi chỉ phái người ở trong bóng tối bảo vệ chị Mạn, nhưng không nghĩ tới lại biến trở thành như vậy..."



Vừa nghĩ tới đây, bây giờ toàn bộ nam sinh đại học Thiên Hải đối với Tô Mạn thì chỉ cần nghe thôi đều đã biến sắc, Diệp Trần cũng im lặng.



Ngô Lỗi cười hi hì ôm lấy cánh tay Diệp Trần, thấ giọng nói:



"Diệp tử, ông thành thật nói cho tôi đi, không phải ông thích chị của mình chứ? Đồ biến thái a!"



Hai mắt Diệp Trần lập tức đảo một cái trực tiếp cho hắn một khuỷu tay, tức giận nói:



"Đậu xanh rau muống! Đừng nói đó là những gì ông đang nghĩ, coi như thế thì lại làm sao? Tôi với chị Mạn không có quan hệ máu mủ gì a!"



Ngô Lỗi lập tức vui vẻ, "Điều này cũng đúng! Tuy nhiên nếu là như vậy, lớp trưởng Đường Thanh Nhã bên kia thì làm sao bây giờ? Không phải ông muốn một mình thu hết cả chứ?"



Diệp Trần càng thêm im lặng, đang muốn mở miệng giải thích.



Tuy nhiên vào đúng lúc này, bóng rổ ở trên sân đột nhiên bay về phía hai người!



Diệp Trần đứng tại chỗ không hề động, nhưng Ngô Lỗi thì trở tay nhận được bóng rổ, sau đó thì vô ý thức ném ra ngoài, trên không trung xẹt qua tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, vô cùng tinh chuẩn rơi vào trong vòng rổ.



Xoạt!



Mọi người bị biểu hiện nghịch thiên của Ngô Lỗi làm cho kinh ngạc tới ngây người, ngay lập tức tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hai người.



Mà ở trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả Tô Mạn và Tiêu Nhược Hi...



P/S: Ta thích nào...