Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 407 : Giết giết giết!

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


Tuy rằng đánh tan quân đội Chiêm La một cách dễ dàng, thế nhưng cũng làm chậm trễ không ít thời gian.



Hơn nữa Diệp Trần cảm ứng được khí tức của Ngô Lỗi bây giờ thế mà đã ở ngoài trăm dặm!



Nếu lại tiếp tục trậm chễ thì lấy tinh thần niệm lực của hắn bây giờ, một khi để vượt qua ngàn dặm thì e rằng hoàn toàn không có cách nào khóa chặt hành tung của Ngô Lỗi.



Cho nên hắn chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo rút ngắn khoảng cách của hai người.



Mà Lâm Đại Nghĩa nhìn thấy Diệp Trần đạp kiếm mà đi, đầu tiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm sau đó vẻ mặt đột nhiên lại thay đổi lần nữa, chán nản ngồi trên ghế, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:



"Diệp Cuồng Tiên! Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Cuồng Tiên đánh bại lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc sao? Chiêm La quốc ta lần này chọc phải đại họa rồi!"



Từ sau khi Diệp Trần chiến một trận ở Đảo quốc mà thành danh, các quốc gia trên thế giới đều rất coi trọng chuyện này, nhất là nhất là Chiêm La này có mối quan hệ không tốt với Hoa Hạ, thường xuyên thù địch lẫn nhau trong suốt mấy thập kỷ qua.



Thậm chí bây giờ ở trong cao tầng của các quốc gia đã cơ bản đạt thành một cái nhận thức chung, đó là phải diệt sát Diệp Cuồng Tiên, chỉ có một cái biện pháp đó chính là sử dụng bom nguyên tử!



Mà phóng tầm mắt toàn thế giới thì quốc gia có được bom nguyên tử chẳng qua cũng chỉ có thể đếm được trên đầu mấy cái ngón tay mà thôi!



Lâm Đại Nghĩa tuyệt đối không ngờ rằng, sát thần này lại đột nhiên xuất hiện ở đây!



"Xong xong! Chiêm La quốc ta lần này xong rồi, bị thằng ngu Tạp Bì Nhĩ này hại thảm rồi! Không được! Việc này nhất định ngay lập tức phải báo cho chủ tịch!"



...



Lại nói Diệp Trần chân đạp Xích Diễm kiếm, ở trong đêm tối giống như một ngôi sao chổi, một đường lao vùn vụt về phía tây gần trăm dặm phát hiện khoảng cách với Ngô Lỗi lại càng ngày càng xa, đành phải trở lại mặt đất một lần nữa.



Lấy tốc độ ngự kiếm phi hành của hắn bây giờ còn không thể vượt qua được vận tốc âm thanh, so sánh dưới thì trái lại chạy bộ còn có tốc độ nhanh hơn!



Khoảng hơn nửa giờ sau, Diệp Trần cũng đã vượt qua phòng tuyến biên giới của Chiêm La quốc tiến vào lãnh thổ của Lạp Miên quốc.



Mà lúc này, Diệp Trần có thể cảm ứng được khoảng cách giữa hắn và Ngô Lỗ đã giảm xuống còn năm mươi, sáu mươi dặm.



Tuy nhiên, còn chưa đợi Diệp Trần cao hứng trở lại thì trên mặt đất phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to, "Công kích!"




Giết! Giết! Giết!



Đánh bại! Đánh bại! Đánh bại!



Ngay cả chính Diệp Trần cũng không biết là chính mình đến tột cùng là giết được bao nhiêu người, đánh nổ không biết bao nhiêu máy bay với xe tăng nữa, liên tục quậy các nước vừa đi qua gà bay chó nhảy lợn thì ủn ỉn!



Rốt cuộc sau khi xông phá bộ đội biên phòng của Thiên Trúc quốc, khoảng cách giữa Diệp Trần và Tạp Bì Nhĩ cũng đã rút ngắn xuống còn khoảng hai mươi dặm!



Mà lúc này, hai bên có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy nhau.



Lúc này Tạp Bì Nhĩ mới cảm thấy luống cuống!



Nếu như nói trước đó, hắn còn có chủ tâm muốn trêu tức Diệp Trần một phen mà nói thì bây giờ nhìn thấy Diệp Trần vậy mà đuổi theo được thì chấn động không gì sánh nổi, đồng thời cũng làm cho hắn cảm nhận được vô cùng nguy hiểm!



Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, hắn trước sau điều động quân đội của sáu mước Chiêm La quốc, Lạp Miên quốc, Lão Qua quốc, Diện Điện quốc, Mạnh Gia quốc và Thiên Trúc quốc để đi ngăn cản Diệp Trần, thế mà vẫn còn bị hắn đuổi sắp tới nơi!



"Người này làm sao lại trâu như vậy!"



Tạp Bì Nhĩ nhịn không được mà rống lớn một tiếng, đồng thời gia tốc cho máy bay trực thăng đến tối cao, thế nhưng khoảng cách đối với Diệp Trần ở phía sau, vẫn như cũ đang bị rút ngắn khoảng cách một cách từ từ!



Cũng may vào lúc này thì cách mục đích của hắn cũng đã không còn quá xa nữa.



Dưới trạng thái tốc độ cực nhanh này, máy bay trực thăng lại đi tới hơn ba mươi dặm, sau khi vượt qua một ngọn núi phía trước thì lập tức xuất hiện một ngôi chùa cổ lóng lánh kim quang.



Chùa này tên là Thanh Quang tự, chính là ngôi chùa lớn nhất của Thiên Trúc quốc, đồng thời cũng là nơi ở của đại pháp sư Tân Cách, sư phụ của Tạp Bì Nhĩ.



Tuy nhiên, không đợi Tạp Bì Nhĩ cao hứng trở lại thì bỗng nhiên hắn phát hiện ở đằng sau Diệp Trần vào lúc này đã đuổi kịp, "Sư phụ! Cứu ta! Mau tới cứu ta!"



Mắt thấy còn cách Thanh Quang tự vài dặm, Tạp Bì Nhĩ lập tức bị hù dọa cho hồn vía lên mây như kiểu đột nhiên thấy một con ma đang lè lưỡi đứng ở đằng sau thì ngay lập tức dốc hết toàn lực hét lớn....!



P/S: Ta thích nào chương 1....Ốm rồi các đạo hứu ơi nên hôm qua chỉ có 5 chương thôi a...