Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 430 : Tồn tại không thể động tới

Ngày đăng: 06:09 19/04/20


Nghe được lời nói này của Thường Liệt thì tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều choáng váng.



"Trước đó lực lượng phòng vệ của Đảo quốc đột nhiên rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, Thủ tướng của Đảo quốc công khai hướng Hoa Hạ xin lỗi! Chính là bởi vì hắn sao?"



"Điều này quá đáng kinh ngạc?"



"Nghe thế nào cũng không thể tin được là sức mạnh của một người có thể cường đại tới tình trạng như thế?"



"Trung tướng Thường Liệt có thân phận như thế nào? Chắc là sẽ không ăn nói lung tung a?"



...



Hai mắt của Thường Nam Địch thì trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, "Không có khả năng! Đây không có khả năng! Cha! Cha có phải đã nhầm lần gì rồi hay không? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới có mười mấy tuổi mà thôi, làm sao lại có khả năng có được thực lực như vậy? Cha cũng không nên bị một số tin tức giả cho lừa bịp a..."



Thường Nam Địch không cam tâm, không nhịn được mà hướng về phía Thường Liệt rống lớn.



Theo quan điểm của hắn thì ngay cả cường giả có cấp độ Tiên Nhân thì khi đối mặt với quân đội đã được hiện đại hóa thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.



Huống chi, lực lượng quân sự của Đảo quốc tuy rằng bị hạn chế phát triển thế nhưng thực lực của lực lượng phòng vệ, tuyệt đối không thể khinh thường, ở trên toàn thế giới vẫn có thể đứng ở hàng đầu, há lại sẽ bị Diệp Trần dùng vũ lực mà phải khuất phục?



Điều này cũng khó mà trách được Thường Nam Địch không tin, chuyện mà Diệp Trần một mình đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc lúc trước, lúc truyền vào trong tai của những người có cấp cao trong quân đội ở trong nước cũng vậy đều không có một ai tin tưởng, bao quát cả Thường Liệt ở bên trong, đều cảm thấy đây chính là một cái tin tức giả, hoàn toàn chính là nói bậy.



Thẳng đến lúc hình ảnh chiến đấu của Diệp Trần được thu qua vệ tinh bày ở trước mặt bọn họ, thì lúc này những người có cấp cao trong quân đội này mới tiếp nhận được đây là sự thật.



Ba!



Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt đã trực tiếp trừng hai mắt một cái, sau đó không nói lời gì, lách mình đi tới trước mặt Thường Nam Địch, đưa tay chính là một cái tát mạnh.



Nếu như không phải tu vi của bản thân Thường Nam Địch không yếu, một chưởng này đủ đề tát cho hắn ngất đi!



"Nếu như ngươi không muốn chết thì câm miệng lại cho lão tử!"



Thường Liệt giận dữ mắng mỏ thêm một lần nữa, lúc này mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt xin lỗi nói:



"Con trai ta không biết gì, nói năng lung tung mạo phạm Diệp thượng tướng, mong rằng Diệp thượng tướng có thể rộng lượng một chút!"



Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
"Diệp thượng tướng! Nếu là phân phó của ngài, Uông mỗ tự nhiên tuân theo, chỉ là có thể để cho ta chết cũng phải chết một cách minh bạch có được hay không? Ta tự hỏi tập đoàn Cửu Châu của ta từ trước tới giờ đều chưa từng trêu chọc Diệp tiên sinh ngài a!"



Uông Lành Lâm vẻ mặt biệt khuất, hắn đúng là nghĩ mãi mà không ra, tại sao đối phương cứ phải gây khó khăn đối với tập đoàn Cửu Châu hắn?



Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Xem ra ngươi còn chưa biết con của người đã từng làm qua cái gì?"



Uông Thành Lâm lập tức ngẩn ngơ, sau đó ở trong lòng đã mắng Uông Tư Tề con trai của hắn máu chó phun đầy đầu rồi.



"Được cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi a! Ngươi trêu chọc ai không chọc, làm gì cứ phải trêu chọc vị sát tinh này a! Toàn bộ Uông gia đều bị hại thảm rồi! Trở về nhìn ta xử lý ngươi như thế nào!"



...



Cuối cùng, Thường Liệt mang theo Thường Nam Địch bị phế hai chân rời khỏi, mà lúc Uông Thành Lập trước khi rời đi cũng lập nhiều hứa hẹn, sau khi lần này trở về sẽ lập tức giải tán tập đoàn Cửu Châu.



Đợi hai vị đại lão Thường Liệt và Uông Thành Lâm rời khỏi, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh như chết, thậm chí ngay cả thở mạnh mọi người cũng không dám thở phát ra tiếng động.



Nói đùa, Thường Liệt thân làm Tổng tư lệnh quân khu ở một phương, đều đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà cũng phải cung cung kính kính như vậy!



Thuận miệng một câu nói thì làm cho Uông Thành Lâm giải tán tập đoàn Cửu Châu!



Tuy rằng mọi người cũng không biết nguyên do cụ thể, thế nhưng lại có một điểm mà bọn họ hết sức rõ ràng: Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này là người mà bọn họ không thể chọc nổi!



Còn về hai người Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá ngồi cùng với bàn của Diệp Trần thì vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong rung động trước đó.



Sở Phi Yên che lấy miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần, dường như muốn nhận thức lại hắn.



Tuy rằng cô ta mơ hồ biết, Diệp Trần ở trong quân đội Hoa Hạ có địa vị không thấp chút nào, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà cao tới mức độ kinh khủng như thế!



Ngay cả gia tộc danh tiếng hiển hách như Thường gia, ở trước mặt của hắn cũng phải nhượng bộ lui binh!



"Trên người của người đàn ông này đến cùng còn có bao nhiêu chuyện mà ta còn chưa biết a!"



Trong lúc nhất thời, ánh mắt Sở Phi Yên nhìn về phía Diệp Trần đã bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, lại có chút ngây dại...



P/S: Ta thích nào C4 r nhé....thực ra thì đều đặn 5 chương một ngày cũng dễ, thậm chí 10 chương hoặc hơn cũng dễ vấn đề là có thời gian và động lực a.... có thời gian mà không có động lực thì cũng khó mà dịch hơn 5 chương a...dịch nhiều quá rồi đâm ra cũng có lúc cần thư giãn hoặc động lực không thì có mà tẩu hỏa nhập ma a....mong mọi người thông cảm. Không phải là bắt mọi người phải này nọ kia đâu nha.....