Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 443 : Giết người trong nháy mắt

Ngày đăng: 06:09 19/04/20


Người đột nhiên mở miệng này, tự nhiên chính là Diệp Trần.



Nghe được điều này, tất cả mọi người nhất thời đều xôn xao!



Ngay cả Miêu Vĩ ở một bên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần đột nhiên lại ra mặt vào lúc này.



Hắn thấy, ngay cả Đạt Duy Tư đều bị quá nhân làn da màu xanh lam kia đánh bại chỉ trong một chiêu, thực lực quái nhân này, sợ là đã vượt qua tông sư Hóa Kình đạt tới Thánh Cảnh, thậm chí còn cao hơn!



Cái tên này ăn gan hùm mật báo sao? Cũng dám can thiệp vào ở trước người mạnh như thế!



Tuy nhiên, sau khi Miêu Vĩ kinh ngạc qua đi thì trong lòng lại mừng rỡ, "Tốt nhất quái nhân da Lam kia có thể giết chết được cái tên tiểu tử đáng ghét này!"



Đạt Duy Tư đầu tiên thì vui mừng, sau đó thì thở dài một hơi, lắc đầu nói:



"Được rồi! Diệp, cái tên này khó đối phó, hơn nữa ta vồn đối với chức vị bộ trưởng phân bộ cũng không cảm thấy hứng thú, tặng cho hắn cũng không sao!"



Đạt Duy Tư này sau khi trả qua một phen suy nghĩ, hiển nhiên là có ý định từ bỏ.



Diệp Trần khẽ cau mày, nhàn nhạt mở miệng nói:



"Ngươi cho rằng ngươi nhượng bộ một bước thì hắn sẽ buông tha ngươi sao? Nếu ngươi trở thành bộ trưởng phân bộ Phần Lan thì bọn họ sẽ kiêng kỵ thân phận của ngươi, tự nhiên không dám tùy tiện động tới ngươi, nhưng nếu như một khi ngươi từ bỏ, vậy đến lúc đó chính là mặc cho người chém giết!"



Vào lúc này rồi mà Đạt Duy Tư này còn có thể suy nghĩ thay Diệp Trần, ngược lại để hắn cảm thấy ngoài ý muốn, thế là liền phá lệ nhắc nhở hắn một câu.



Đạt Duy Tư nghe được điều này, vẻ mạt lập tức dao động một lúc, sau đó cả người phái sau xuất mồ hôi lạnh.



Không thể không nói, thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này nói quá đúng!



Nếu như hắn không buông bỏ chức vị Bộ trưởng phân bộ thì Lam Ma nhân Đan Ni Tư này kiêng kỵ thân phận của hắn thì thật đúng là chưa chắc đã dám giết hắn.



Thế nhưng một khi hắn từ bỏ chức vị này, vậy đến lúc đó đối phương coi như không còn cố kỵ một chút nào nữa!



Gia Tác Nhĩ mắt thấy Đạt Duy Tư sắp trúng kế, không nghĩ tới nửa đường lại có một Trình Giảo Kim nhảy ra thì lập tức giận tím mặt, "Tiểu tử! Ngươi vậy mà dám can đảm làm hỏng chuyện tốt của ta!"



"Đan Ni Tư tiên sinh!"



Quái nhân da màu xanh Lam phía sau Gia Tác Nhĩ lập tức cười khặc khặc một tiếng, từ từ hướng Diệp Trần đi tới, "Một con heo da vàng ở phương Đông cũng dám phách lối ở nơi này, ta thấy ngươi là đang muốn tìm cái chết a!"



Nói xong, thân thể của Lam Ma nhân Đan Nhi Tư bỗng nhiên biến mất tại chỗ, tiếp theo ngay sau đóm giống như là xuyên qua không gian, vọt tới trước mặt Diệp Trần, hung hăng tung ra một quyền!
"Vị cường giả phía đông tới này, ngài tốt! Ta là Gia Tác Nhĩ, cậu của ta chính là Tát Mã Nhĩ chủ giáo Giáo Đình, là trợ thủ tín nhiệm nhất của Giáo Hoàng, xin ngài xem ở trên thể diện của cậu ta, tha cho người bạn này của ta, chúng ta nguyên ý chân thành hướng ngài xin lỗi, đồng thời lập tức rời khỏi đây! Ngài thấy vậy có được không?"



Gia Tác Nhĩ bày ra tư thái rất thấp, hơn nữa còn lôi ra cả ông cậu Chủ giáo của hắn.



Đáng tiếc, Diệp Trần cười lạnh, "Chớ nói chỉ là một tên Chủ giáo Giáo Đình! Chính là Giáo Hoàng các ngươi đích thân đến thì người ta muốn giết, hắn cũng không cản được!"



"Người nào xúc phạm ta, chết!"



Cùng lúc chữ "chết" rơi xuống, bàn tay Diệp Trần hơi nắm lại.



Bành!



Lam Ma nhân Đan Ni Tư, trong nháy mắt bị chưởng lực cường đại vô song của Diệp Trần rõ ràng bóp nát!



"Ngươi ngươi...ngươi dám..."



Gia Tác Nhĩ thấy Diệp Trần không thèm để ý tới lời cầu tình của mình, vậy mà nói giết thì giết, ngay lập tức vừa sợ lại vừa tức giận.



"Còn không cút, ngay cả ngươi ta cũng giết luôn!"



Diệp Trần từ đầu tới cuối, nhìn cũng không thèm nhìn Gia Tác Nhĩ một lần, mở miệng ra lần nữa nhàn nhạt nói.



Hắn thuận tay tiêu diệt Đan Ni Tư, thứ nhất là muốn trả một cái lễ vật nhỏ cho Đạt Duy Tư, thứ hai là bởi vì đối phương nói năng lỗ mãng.



Gia Tác Nhĩ này cũng không có mạo phạm hắn, hơn nữa nếu như cũng giết luôn người này, bản thân mình tự nhiên không có gì mà phải cố kỵ, nhưng như vậy thì Đạt Duy Tư này sợ là phải gặp xui xẻo.



Gia Tác Nhĩ cảm nhận được sát khí ở trên người Diệp Trần, nơi nào còn dám phản bác thêm một câu nào nữa, ngay lập tức dẫn người chán nản rời đi.



Mà mọi người còn lại, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều rất sợ hãi.



"Đi thôi!"



Diệp Trần cũng có chút mất hết hứng thú, hướng về phía Tiết Mộng Kỳ khoát tay ao, trực tiếp đi ra bên ngoài, Tiết Mộng Kỳ vội vàng bước nhanh đi theo.



Sau khi Miêu Vĩ xoắn xuýt một lúc sau, cuối cùng cũng cắn răng một cái đi theo.



P/S: Chương 1. Đề Cử - Kim Phiếu - TLT nha