Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 47 : Giáo viên chủ nhiệm Bạch Nhược Băng

Ngày đăng: 06:03 19/04/20


Trong biệt thự,



Diệp Trần đứng ở nóc nhà, lấy ra cái Khay ngọc mang từ Cổ Nguyệt Trai về, tự nhủ:



"Vốn định lấy nó ra để làm nền tảng cho Thanh Long đại trận, nhưng nếu không tìm thấy được linh hồn của Thanh Long, việc này nói không chừng tương lai còn có biến số, không bằng dứt khoát dù nó để chế tạo Tụ Linh trận, trước tiên giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt lại nói!"



Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần không do dự nữa, trực tiếp rót chân nguyên vào trong ngay ngọc, đồng thời trong miệng quát khẽ một tiếng,



"Dậy!"



Khay ngọc kia lập tức giống như lông chim bay lơ lững giữa không trung.



Ngay sau đó, Diệp Trần lấy ngón tay chỉ vào hư điểm, từng đạo phù văn phức tạp thâm ảo, lập tức được khắc vào bên trong khay ngọc kia.



Ước chừng qua bốn, năm tiếng, bên trên Khay ngọc đã khắc lục từng chuỗi lít nha lít nhít phù văn,



"Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Địa Huyền Hoàng! Chư Thiên Chi Khí, tụ!"



Ầm ầm!



Theo tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên bầu trời vậy mà đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền!



Ngay sau đó, lấy Khay ngọc kia làm trung tâm, rõ ràng nhấc lên một trận cuồng phong! Mà khay ngọc kia thì vang lên tiếng ông ông, tỏa ra ánh sáng chói mắt!



Diệp Trần đã có thể rõ ràng cảm nhận được, linh khí xung quanh đang bắt đầu từ từ trở nên dày đặc hơn, trong lòng lập tức vui mừng,



"Tụ Linh trận cơ sở đã chế tạo thành công, chỉ cần tìm đến một ít kỳ thạch có thuộc tính ngũ hành, phân biệt sắp xếp ở năm cái vị trí trong biệt thự, Tu Linh trận này coi như là xong rồi!"



Sau khi tự lảm nhảm một câu, động tác trên tay của Diệp Trần cũng không có dừng lại, tiếp tục lại khắc lục thêm mấy đạo phù văn, sau đó lại quát khẽ một tiếng nữa,



"Ẩn!"



"Ong ong ~ "



Sau khi cái Khay ngọc kia rung động một lúc, lập tức giống như dung nhập vào bên trong không trung, hoàn toàn biến mất không thấy bất kỳ dấu vết nào.



Diệp Trần khắc lúc thêm phù văn gia trì, Khay ngọc kia giấu ở trên không biệt thự, sẽ tự động ngưng tụ linh khí từ bốn phương tám hướng xung quanh, mà ở dưới sự chống đỡ của linh khí, Khay ngọc cũng sẽ không rơi xuống.
Bỗng nhiên!



Một tiếng quát mắng của một cô gái, truyền đến từ trong ngõ hẻm ở phía trước.



"Lưu Tử Minh! Tôi đã chia tay với anh! Xin anh sau này đừng tới làm phiền tôi!"



Cũng không biết vì sao, Diệp Trần cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi là ai, thế là đi tới đầu hẻm, nhìn vào bên trong, một cái nhìn hờ hững không để tâm, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.



Chỉ thấy trong ngõ hẻm, có một nam một nữ,



Nam thanh niên kia dáng dấp cũng có mấy phần đẹp trai, hơn nữa trên người mặc bộ bộ áo da, tóc cũng nhuộm thành màu vàng kim, dáng vẻ ăn mặc kiểu lưu manh, nhìn qua thì đây chính là loại thanh niên lêu lổng.



Còn nữ thanh niên kia toàn thân mặc đồng phục giáo viên, khí chất đoan chính hiền lành thanh cao, dung mạo tuy rằng chưa nói tới mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng xũng được coi là một đại mỹ nữ.



Diệp Trần sở dĩ sửng sốt như vậy, bởi vì, bởi vì nữ thanh niên kia, rõ ràng đúng là cô giáo chủ nhiệm lớp của hắn Bạch Nhược Băng!



"Khóc trách ta nghe giọng nói lại có chút quen thuộc như vậy, không nghĩ tới thế mà lại là cô giáo Bạch! Cũng không biết cô ta và nam thanh niên này có quan hệ như thế nào?"



Diệp Trần vốn đang định tìm Bạch Nhược Băng nói một chút về chuyện học tập, vậy là dứt khoát đứng đực người ở tại đầu hẻm quan sát.



Chỉ thấy vẻ mặt của người nam thanh niên kia cầu khẩn, nói:



"Nhược Băng, thật xin lỗi! Anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh lần này có được không? Anh và cô gái kia chỉ là gặp trận diễn trò, em mới là người mà anh trân trọng!"



Thanh niên lêu lổng vừa nói, một bên muốn đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Nhược Băng.



"Ba!"



Bạch Nhược Băng trực tiếp một bàn tay đánh vào cánh tay của thanh niên lêu lổng kia, cười lạnh nói:



"Lưu Tử Minh a Lưu Tử Minh, anh có thể không nên vũ nhục hai chữ trân trọng này được không? Nếu như không phải tôi bắt gian tại giường, tôi cũng không biết, chính mìn thế mà lại đi yêu loại người cặn bã như anh! Cút ngay cho tôi!"



Bạch Nhược Băng nghiêm sắc mặt, đẩy Lưu Tử Minh ra, chuẩn bị rời khỏi.



Không nghĩ tới, Bạch Nhược Băng vừa mới đi được hai bước, lại bị Lưu Tử Minh nắm được cổ tay, sau đó mạnh mẽ kéo lại, hơn nữa trên mặt Lưu Tử Minh, rõ ràng hiển lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa dữ tợn.