Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 523 : Ân đoạn nghĩa tuyệt!

Ngày đăng: 06:10 19/04/20


Mắt thấy một chưởng của Diệp Vô Thương sắp phải rơi xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, "Vô Thương! Dừng tay!"



Sau đó, một đạo thân ảnh vĩ đại xuất hiện ở trước mặt mọi người.



"Thiên Ca, sao ngươi lại tới đây?"



Trong đám người, Tô Lam nhìn thấy người nọ thì lập tức phát ra một tiếng ngạc nhiên vui mừng.



Người tới bỗng nhiên chính là Diệp Thiên Ca!



Diệp Vô Thương cũng lập tức sững sờ, "Cha...cha...cha không chết?"



Diệp Thiên Ca gật đầu một cái nói:



"Là tiểu Trần đã cứu ta! Vô Thương, con đây làm muốn làm gì?"



Sau khi Diệp Vô Thương hơi kích động, đôi mắt rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó, "Làm gì? Tự nhiên là giết bọn chúng!"



"Diệp Trần cái thằng con hoang kia đã chết rồi, coi nhie tiện nghi cho hắn, ta phải giết sạch toàn bộ người có quan hệ với hắn! Báo thù cho mẹ con!"



Bạch bạch bạch!



Diệp Thiên Ca nghe được điều này, lập tức liên tiếp lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất, "Con nói cái gì? Tiểu Trần nó..."



Mà Tô Mạn ở một bên lập tức chen lời nói:



"Chú, chú đừng nghe hắn nói bậy bạ! Tiểu Trần tạm thời chỉ mất tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"



Nghe được điều này, Diệp Thiên Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Mà đổi thành một bên, Diệp Vô Thương đã có chút không kiên nhẫn được nữa, "Cha, cha mau tránh ra! Những người này ta không giết không được, cha tốt nhất đừng cản con!"



Diệp Thiên Ca lập tức trừng hai mắt một cái, nghiêm mặt nói:




Diệp Vô Thương lại liên tiếp đánh ra ba chưởng!



Cuồng phong xung quanh lập tức gào thét, sóng nhiệt cuồn cuồn!



Ba chưởng này phân biệt công ba hướng trên giữa dưới Diệp Thiên Ca, hơn nữa một chưởng mạnh hơn một chưởng!



Diệp Thiên Ca cố gắng đón lấy hai chưởng trước, chưởng thứ ba này bất kể như thế nào cũng không tiếp nổi.



Bành!



Một chưởng đánh trúng trên lồng ngực của Diệp Thiên Ca, sau đó lập tức ngã bay ra ngoài, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mới nặng nề ngã xuống đất.



"Thiên Ca!"



Tô Lam thấy cảnh tượng này, vội vang lao tới trước mặt Diệp Thiên Ca, đỡ hắn từ dưới đất dậy, sau đó quay người hướng về phía Diệp Vô Thương trợn mắt lên mà nhìn, "Ngươi vậy mà đối đãi với cha của ngươi như vậy!"



Diệp Vô Thương cười tàn nhẫn một tiếng, "Ta với hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này hắn không còn là cha ta! Huống chi, vừa rồi ta đã hạ thủ lưu tình, bằng không hắn còn có thể sống được sao?"



Nói đến đây, Diệp Vô Thương dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở trên người Tô Lam một lát, dường như nghĩ tới điều gì, "Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là người nuôi thằng con hoang ki a? Nuôi con trai giúp người khác, ngươi cũng đủ thấp hèn!"



"Đã như vậy, thằng con hoang kia nợ ta, lấy người ra để bù đắp đi!"



Nói xong lời này, Diệp Vô Thương tiện tay trảo một cái, Tô Lam lập tức cảm giác được chính mình giống như bị một bàn tay khổng lồ bô hình bắt lấy, sau đó cả người mất đi khả năng khống chế bay lên treo lơ lửng giữa trời.



"Dừng tay!"



Không chỉ Diệp Thiên Ca bị thương ngã xuống đất sốt sắng, sắc mặt của mấy người Sở Phi Yên, Tô Mạn, Tuyết Cơ đều thay đổi lớn, lập tức thi nhau xông lên.



Đáng tiếc, Diệp Vô Thương thuận tay một chưởng vỗ ra, mấy người lập tức bay ngược ra ngoài, thi nhau ngã ngửa xuống mặt đất, tu vi kém như Tô Mạn càng là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ngất luôn, "Mấy vị không cần phải gấp! Hôm nay những người ở đây, một người cũng chạy không được! Ta sẽ từ từ tra tấn các ngươi!"



P/S: Ta thích nào.....cái thằng DVT đáng bực này....