Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 571 : Mệnh của hắn, ta nhất định phải thu!

Ngày đăng: 06:11 19/04/20


"Điều này sao có thể!"



Mọi người Ma tộc ở phía dưới sau khi trông thấy bóng người kia thì lập tức thi nhau ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng.



Hắn vậy mà như vậy cũng không có chết!



Ba Đại Tế Ti lấy tính mạng của chính mình ra để đánh đổi bộc phát ra một kích có thể so sánh với một kích của cảnh giới Thông Thiên, thế mà vẫn không thể giết chết người này!



Cả tòa Ma Hoàng thành, cả một mảnh yên lặng, vô số người rơi xuống nước mắt tuyệt vọng.



Duy chỉ có mấy người Nạp Lan Nhu Nhiên là thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, sau đó kính ý đầy cõi lòng, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ sùng bái nồng đậm.



"Diệp tiền bối, quá cường đại!"



Mà đổi sang một bên khác, Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên thì liều mạng lắc đầu, hắn không muốn tin tưởng vào chuyện đang xảy ra ở trước mắt mình, "Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Một kích cường đại như thế, ngay cả lão tổ ta cũng chưa chắc có thể đón đỡ được...khoan đã, lão tổ!"



Thác Bạt Hạo Thiên dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì thì lập tức quay người co cẳng lên liền chạy, hướng thẳng phương hướng Ma Hoàng cung mà đi.



Tuy nhiên, hắn vừa mới lao ra ngoài được vài dặm thì một bóng người giống như quỷ mị ngăn cản đường đi của hắn.



"Ngươi còn muốn chạy sao?"



Lúc này trên dưới toàn thân của Diệp Trần đều bị máu tươi bao bọc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, có mấy chục cái kinh mạch bị đứt gãy, thân thể đổ nát không chịu nổi.



Cũng may còn có Thôn Thiên đỉnh đang liên tục không ngừng cung cấp linh khí cho hắn, bằng không hắn vào lúc này chỉ sợ sớm đã không có cách nào nhúc nhích.



Con ngươi Thác Bạt Hoàng Thiên lập tức co rụt lại, sau đó dường như cũng phát giác được tình trạng của Diệp Trần lúc này cũng không có tốt như trước, cười lạnh nói:



"Bây giờ ngươi cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi đi? Thật nếu là liều mạng thì ta cũng chưa chắc sẽ thua ngươi!"



Diệp Trần lạnh lùng cười một tiếng,"Ngươi không ngại thì cứ thử một chút!"



Nói xong, Diệp Trần đã từ từ giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên một lần nữa.



Oanh!



Hào quang sáng chói phóng lên tận trời!



Tuy rằng đã kém xa trước đó thế nhưng vẫn không thể địch nổi như trước.
Thác Bạt Hạo Thiên lập tức hơi ngưng lại, mặt mo kìm nén đến đỏ bừng, nhưng là sửng sốt không còn dám lỗ mãng nói nhiều thêm một câu.



Ông lão bóng mờ ngược lại lại nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt vậy mà lộ ra nụ cười mỉm, "Xin hỏi món pháp bảo này trong tay tiểu hữu hẳn là Huyết Thần đỉnh của Xi Vưu đại đế Ma tộc chúng ta năm đó a? Tại sao lại ở trong tay tiểu hữu ngươi?"



Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức thầm nghĩ, "Lão già này quả nhiên không đơn giản! Vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra Thôn Thiên đỉnh, đã từng là pháp bảo của Xi Vưu đại đế Ma tộc."



"Nếu là pháp bảo thì tự nhiên là người có tài mới chiếm được!"



"Huống chi, đỉnh này tên là Thôn Thiên đỉnh, vốn cũng không phải là vật của Xi Vưu!"



Diệp Trần ở một bên nhàn nhạt đáp trả, đồng thời đã bắt đầu âm thầm hấp thu linh lực trong Thôn Thiên đỉnh, thật nhanh chữa trị thương thế bên trong cơ thể.



"Ồ? Cách nói này, lão phu vẫn còn là lần đầu tiên nghe nói!"



Ông lão bóng mờ dừng lại một chút, sau đó lại một mặt ôn hòa cười nói:



"Trên người tiểu hữu mang công pháp Ma tộc chúng ta, lại có pháp bảo của Ma tộc chúng ta, cũng coi là người của Ma tộc chúng ta! Chuyện hôm nay lão phu có thể chuyện cũ bỏ qua, ngươi đi đi thôi!"



"Ừm?"



Diệp Trần lập tức sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới lão già này vậy mà lại dễ nói chuyện như thế!



Mà đổi thành ở một bên khác thì Thác Bạt Hạo Thiên lập tức cuống lên, "Lão tổ tông không được! Ngươi này haijh chết bốn Đại Tế Ti, hủy đi căn cơ của Ma Hoàng thành chúng ta, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Ta muốn giết! Ta muốn nghiền xương hắn thành tro! Ta muốn..."



"Ngươi câm miệng cho ta!"



Ông lão bóng mờ bỗng nhiên quay đầu, quát lớn lên một tiếng nữa, đồng thời lặng lẽ hướng về phía Thác Bạt Hạo Thiên nháy mắt một cái, Thác Bạt Hạo Thiên lập tức hiểu ý, vẻ mặt không thể không biến đổi, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Ông lão xoay người lại một lần nữa, hướng về phía Diệp Trần cười ha hả nói:



"Tiểu hữu, xin ngươi cứ tự nhiên đi!"



Hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ híp lại một cái, hơi suy tư một lát, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, chỉ vào Thác Bạt Hạo Thiên, nói:



"Muốn để ta đi, thế nhưng mệnh của hắn, hôm nay ta nhất định phải thu!"



P/S: Ta thích nào...chương thứ 2...