Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 575 : Không phải anh có ý tứ đối với ta đó chứ?

Ngày đăng: 06:11 19/04/20


"Anh xoay người sang chỗ khác! Tôi phải mặc quần áo!"



Diệp Trần vừa mới từ trên mặt đất đứng lên, Mân Côi vừa đỏ mặt vừa nghiêm mặt nói.



"Ngạch..."



Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi, thầm nghĩ nói vừa rồi ta cũng không biết là đã nhìn bao nhiêu lần rồi, cũng không phải là chưa từng thấy a.



Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, tuy nhiên vẫn là thành thành thật thật xoay người lại.



Sau một lúc lâu, "Được rồi, anh có thể quay người lại!"



Diệp Trần xoay người lại, Mân Côi đã mặc xong quần áo của mình.



"À Diệp tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi còn phải trở về cứu bạn của tôi, trước hết xin cáo từ!"



Gương mặt xinh đẹp của Mân Côi còn hơi phiếm hồng, sau khi nói thật nhanh xong thì chuẩn bị rời đi.



Diệp Trần không thể không nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như cô muốn trở về căn cứ thì không cần phải đi nữa, bởi vì cái chỗ kia ở nửa năm trước đó đã không còn tồn tại nữa rồi!"



Mân Côi nghe được điều này thì lập tức sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, "Nửa năm trước đó? Nói bậy! Trước khi ta hôn mê thì căn cứ vẫn còn, Mục Thiên Hoa cũng không có chết!"



"Hơn nữa anh nói anh giết Mục Thiên Hoa, tại sao tôi không tin vậy? Mục Thiên Hoa là cường giả Thánh Cảnh, cũng là tồn tại cấp cao nhất!"



Diệp Trần cười ha ha một tiếng,



"Thánh Cảnh? Trong mắt ta ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!"



Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, "Còn có, Mục Thiên Hoa hoàn toàn chính xác ở nửa nắm trước đó đã bị tôi giết chết!"



Mân Côi lập tức càng thêm không hiểu, "Thế nhưng ở trước khi tôi hôn mê, rõ ràng vừa mới gặp qua Mục Thiên Hoa!"



Diệp Trần lắc đầu,



"Đó là bởi vì, cô ở bên trong hồ băng đã ngủ say hơn bảy tháng!"



"Cái gì!"




"Tôi cũng không biết! Trước kia tôi ngủ mơ cũng nghĩ tới thoát khỏi sự khống chế của Mục Thiên Hoa, muốn thoát khỏi Huyết Ảnh Thiên Phạt!"



"Thế nhưng bây giờ, mộng tưởng cuối cũng cũng đã được thực hiện thì tôi chợt nhận ra, chính mình vậy mà không có chỗ nào để mà đi!"



"Ai! Cuộc đời của tôi, thật sự là bi ai!"



Nghe Mân Côi cảm khái một phen, Diệp Trần lập tức rất không đành lòng, bật thốt lên:



"Nếu không cô theo tôi về Hoa Hạ đi!"



"Hoa Hạ?"



Mân Côi hơi sững sờ, chợt đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, nhìn một lúc lâu, khóe miệng nhấc lên một đường cong duyên dáng, con mắt cũng híp lại thành trăng lưỡi liền, cười tủm tỉm nói:



"Diệp tiên sinh, chúng ta bèo nước gặp nhau, anh lại vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, không phải anh có ý tứ đối với tôi đó chứ?"



"Khụ khụ..."



Diệp Trần lập tức ho khan một trân, mặt mo cũng có chút không nhịn được rồi, "Cô nghĩ gì thế! tôi chẳng qua thấy cô đáng thương cho nên thuận miệng nói, nếu như cô không muốn vậy thì đi đi!"



Nói xong lời này Diệp Trần quay người liền đi, thật ra thì hắn đã nhận định đời này trong lòng hắn chỉ có một người là Hi Nguyệt, vậy cho nên không nên vướng mắc với Mân Côi nhiều thêm nữa, thế nhưng nhìn thấy Mân Côi thương tâm gặp khó khăn cho nên Diệp Trần hắn quả thực không nỡ.



Mân Côi thấy Diệp Trần đi quả quyết như thế thì lập tức cuống lên, vội vàng bước nhanh về phía trước kéo cánh tay của hắn lại, tỏ ra vô cùng đáng thương nói:



"Đúng đúng đúng, đều là tôi nói bậy nói bạ, anh đại nhân đại lượng tuyệt đối không nên để ở trong lòng!"



"Anh nhìn tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, vết thương trên người còn chưa có tốt, anh liền nhẫn tâm bỏ lại mặc kệ tôi như vậy sao?"



"Khụ khụ!"



Mân Côi vừa nói, còn lấy tay đỡ bộ ngực sung mãn của cô ta làm ra vẻ ho khan.



Diệp Trần triệt để im lặng.



P/S: Ta thích nào, chương thứ 6. Ngày nay không thấy mống kim phiếu nào nhị hic hic