Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 586 : Khiêu khích
Ngày đăng: 06:11 19/04/20
Hai người Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi sớm đã ra khỏi đại học Thiên Hải.
"Vừa mới... Thật xin lỗi a!"
Tiêu Nhược Hi cúi đầu, một mặt chột dạ nói.
Trước đó cô ta cũng không biết chính mình tại sao lại làm như vậy, vừa xung động liền hôn Diệp Trần ở trước mặt mọi người, sau đó mới xấu hổ không chịu nổi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không sao, để người khác cho là tôi là bạn trai của cô cũng được, đỡ rắc rối!"
Lời này của Diệp Trần vừa mới nói xong, giọng điệu của Tiêu Nhược Hi lập tức thay đổi, "Thật sao? Xem ra huynh ngược lại là cầu còn không được a!"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó là dở khóc dở cười, "Hi Nguyệt, làm sao nàng đột nhiên đi ra rồi? Làm ta hớt hồn!"
Hóa ra, câu nói trước kia rõ ràng là xuất từ trong miệng của Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt một mặt u oán nói:
"Làm sao? Huynh không muốn nhìn thấy ta sao? Vậy ta trở về được rồi!"
Diệp Trần lập tức cuống lên, vội vàng kéo lại, "Đừng nha! Lão bà đại nhân của ta, chúng ta thật vất vả một ngày mới có thể gặp nhau được một lát, nàng còn giận dỗi với ta sao?"
"Tiêu Nhược Hi" cười khúc khích, "Đúa giỡn với huynh chút! Nhưng mà chúng ta như vậy xác thực không tiện lắm, xem ra ta nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ nguyên thần một lần nữa mới được!"
Diệp Trần mỉm cười, "Chuyện của lão bà đại nhân, ta cũng không dám trì hoãn!"
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra một bình đan dược đưa cho "Tiêu Nhược Hi".
"Tiêu Nhược Hi" mở bình thuốc ra, lấy ra xem thì vẻ mặt lập tức hiện ra vệt vui mừng, "Tứ phẩm đan dược, Linh Phách đan!"
"Trước không phải huynh nói ở trên Trái Đất linh khí rất mỏng manh, linh vật thiếu thốn, muốn luyện chế linh đan thì không phải dễ dàng!"
"Hơn nữa lấy tu vi của huynh chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà có thể luyện chế ra được tứ phẩm đan dược sao?"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Ta đây cũng là may mắn gom gom được đủ dược liệu cộng với sự trợ giúp của Thôn Thiên đỉnh mới có thể luyện chế ra được Linh Phách đan này!"
"Đi thôi! Ta dẫn nàng đi tới nơi này!"
Diệp Trần nghe được ba người quan tâm tới chuyện của mình như vậy, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ấm áp, khẽ mỉm cười nói:
"Các ngươi yên tâm đi! Chỉ là chủ nhiệm của một lớp mà thôi, hắn không dám làm gì ta!"
Diệp Trần vừa thốt ra lời kia thì ba người lập tức sửng sốt một chút.
Lý Hổ lập tức tiến đến bên cạnh Diệp Trần cười tủm tỉm nói:
"Trần ca, nghe lời này của ngươi thì chắc là sau lưng ngươi có người?"
Trần Đông và Đường Uy cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Diệp Trần tự nhiên không biết phải nói rõ với bọn họ như thế nào, thế là thuận miệng nói:
"Coi như là thế đi!"
Lý Hổ lập tức đập một cái vào trên ngực của Diệp Trần, "Trần ca, được a! Vậy sau này ngươi nhưng phải bao bọc anh em một chút a!"
Diệp Trần đang muốn mở miệng thì đột nhiên nhíu mày lại, ngay sau đó:
Ầm!
Cửa phòng trực tiếp bị một cước của người ta đá văng!
Ngoài Diệp Trần ra thì ba người còn lại tất cả đều giật nảy mình, "Con mẹ nó! Con mẹ nó là ai vậy? Muốn chết..."
Sau khi Lý Hổ phản ứng lại thì lập tức chửi to một tiếng, tuy nhiên sau khi hắn nhìn về phía cổng, cả người nhất thời bị khựng lại và đột nhiên không thể nói nốt câu chửi của mình.
Chỉ thấy, lúc này ở cửa là một đám sinh viên có dáng người to lớn, hơn nữa, trong tay những người này còn cầm chai bia, chân ghế và những thứ tương tự, từng tên đều có vẻ mặt như hung thần ác sát.
Nhìn thấy trận thế này, hai người Lý Hổ và Trần Đông lập tức nhịn không được mà lúi lại về sau, Đường Uy cũng không thể không chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Trong nhóm người này cầm đầu là một tên thanh niên cường tráng với mái tóc nhuộm màu đỏ, thanh niên tóc đỏ quét mắt một vòng trong phòng ký túc xá số 602, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, "Ngươi chính là tên cướp đi nữ thần của ta đúng không? Lão tử muốn so lo với ngươi!"
P/S: Ta thích nào...chương 2.