Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 595 : Diệp soái!

Ngày đăng: 06:11 19/04/20


Tại phòng thẩm vấn cục cảnh sát khu Giang Bắc thành phố Thiên Hải



Giang Phi Yến hôm nay rất buồn bực, nửa giờ sau, cô ta nhận được báo án có người hành hung đả thương người, thế là lập tức mang cấp dưới của mình truy nã hung thủ.



Mọi chuyện cũng rất thuận lợi, bọn họ chỉ dùng đúng mười phút là đã bắt được kẻ hiềm nghi về quy án.



Hơn nữa, ba người hiềm nghi cũng đều hết sức phối hợp, ngoan ngoãn đi theo mấy người bọn họ về tới cục cảnh sát.



Mắt thấy kỷ lục phá án của cô sẽ được đổi mới một lần nữa, để cho Giang Phi Yến không có nghĩ tới là, người bị hiềm nghi này lại mềm không được cứng không xong, mặc cho cô ta sử xuất tất cả mọi thủ đoạn thẩm vấn, đối phương vẫn không mở miệng, hơn nữa thái độ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có thể nói là phách lối, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt!



Không phải sao, trọn vẹn tra hỏi nửa giờ, lại không có một chút tiến triển nào.



"Tiểu tử! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào, chúng ta sẽ không định được tội của ngươi! Mặt khác hai người bạn của ngươi nhưng tất cả đều đã nhận tội!"



"Chính là ngươi động thủ đả thương Chu Bắc Văn, còn có hơn mười nhân viên làm việc ở câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng!"



"Ta đã điều tra qua tư liệu của ngươi, ngươi năm nay vừa tròn mười tám tuổi, đã có năng lực chịu trách nhiệm dân sự và trách nhiệm hình sự, chỉ bằng ngươi cố ý đả thương khiến người khác bị thương nặng này, cũng đủ cho ngươi ngồi xổm đại lao!"



"Chỉ cần ngươi chủ động thẳng thắn thì có thể cân nhắc giảm hình phạt, nếu như không phối hợp sẽ chỉ tăng thêm hình phạt của ngươi..."



Giang Phi Yến nói đến miệng đắng lưỡi khô, Diệp Trần nhưng vẫn có vẻ mặt thản nhiên như cũ, bắt chéo chân không hề hay biết được bản thân đại họa lâm đầu.



Nam thanh niên canh sát phỏng vấn cùng với Giang Phi Yến lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, trực tiếp vỗ bàn một cái, "Tiểu tử, nếu như ngươi không nói, có tin ta sẽ nhốt ngươi vào phòng tạm giam luôn không?"



Cũng không biết có phải lời này của tên nam thanh niên cảnh sát kia có tác dụng hay không, Diệp Trần cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, tuy nhiên nhìn hắn vừa mới mở miệng, hai người ngay lập tức nghe choáng váng, "Hai vị cảnh sát, không bằng chúng ta tới đánh cược đi! 10 giây sau, cục trưởng các ngươi sẽ đi tới, tự mình cởi xiềng xích ra giúp ta, đồng thời cung cung kính kính đưa ta ra khỏi cục cảnh sát!"



Giang Phi Yến và tên nam thanh niên cảnh sát kia, tất cả đều sững sờ sau đó tên cảnh sát nam kia giận quá mà cười, "Tiểu tử! Ngươi bị chứng vọng tưởng sao? Làm sao? Nghĩ giả bệnh tâm thần để trốn tránh hình phạt sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"



Thanh niên cảnh sát vừi nói ra lời này xong:



Két ~



Cửa phòng thẩm vấn được người đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lộ ra khí thần thái uy nghiêm mặc đồng phục cánh sát cấp cao, từ bên ngoài bước nhanh tới.
"Diệp soái yên tâm! Ta đây phái người đi mời."



Mà đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói thô bạo vang lên trong đồn cảnh sát, "Ta lại muốn nhìn xem, là người nào không có mắt, ngay cả Diệp soái cũng dám bắt?"



Giọng nói như sấm, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều cảm thấy đầu vang lên ong ong, màng nhĩ đau nhức.



Sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn thẳng tắp mặc một thân trang phục quân đội, từ bên ngoài đi vào, "Hai gạch ba sao! Lại là một tên Thượng tá!"



"Lời mà hắn vừa nói đó là có ý gì? Diệp soái là ai?"



"Những binh lính này cũng không dễ chọc, hơn nữa quân hàm của người này lại cao như vậy, đồn cảnh sát chúng ta chỉ sợ có rắc rối!"



...



Trong tiếng bàn tán của mọi người, chỉ thấy người đàn ông trung niên mang theo quân hàm Thượng tá kia đã bước nhanh tới, sau đó liếc mắt nhìn trong đám người một phen, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.



Sau đó trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của tất cả mọi người, hướng về phía một thiếu niên mặc quần áo thoải mái bước nhanh tới.



Tất cả mọi người đang nghi hoặc không hiểu thì hành động tiếp theo của vị Thượng tá này ngay lập tức làm cho tất cả mọi người đều xem mà choáng váng!



Chỉ thấy, vị Thượng tá này bước nhanh đi tới trước mặt tên thiếu niên kia, trực tiếp nghiêm, chào theo tiêu chuẩn quân lễ, "Diệp soái tốt!"



Vào lúc này, toàn bộ cục cảnh sát hoàn toàn yên tĩnh.



Hai người Giang Phi Yến trước đó thẩm vấn Diệp Trần càng là hai mắt trợn lên thật lớn, quả thực đều đã bắt đầu có chút nghi ngờ về cuộc sống.



Lại là Diệp soái!



Chẳng lẽ hắn thực sự là...điều này sao có thể?



P/S: Ta thích nào...chương 6