Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 663 : Trợn to mắt chó của ngươi, nhìn xem ta là ai!
Ngày đăng: 06:12 19/04/20
Bạch bạch bạch!
Ở dưới cỗ lực lượng cường hãn áp bách, trong lòng Hoa Vân Sinh vậy mà không hiểu vì sao lại sinh ra một cỗ khiếp sợ, không thể không lùi lại liên tiếp bốn năm bước mới đứng vững lại thân hình.
"Không phải đều nói, võ lâm Hoa Hạ bị cường giả thần bí làm tổn thất nghiêm trọng, các cao thủ đều đã tử thương gần như không còn sao? Làm sao lại còn có cao thủ? Hơn nữa còn trẻ tuổi như thế!"
Hoa Vân Sinh vừa bị sốc và sợ hãi nhìn vào thân ảnh thiếu nhiên vẫn đang chậm rãi lật xem sách ở trong góc, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh ngạc.
Thiến niên thần bí kia từ đầu đến cuối, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, Hoa Vân Sinh vốn cho rằng hắn chỉ là một tên sinh viên bình thường phản ứng hơi chút chậm chạp, hơn nữa cũng không có phát giác được bất kỳ khí tức gì ở trên người đối phương.
Tuy nhiên, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại là một tên cao thủ tuyệt thế có thực lực không kém gì hắn!
Chẳng những cứu Đường Uy từ trong tay của hắn, thậm chí hắn còn không có nhận ra là đối phương xuất thủ như thế nào?
Quả thực quá kinh khủng!
"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?"
Hoa Vân Sinh vốn tràn đầy tự tin, trong lúc nhất thời cũng có chút nghi ngờ không thôi.
Diệp Trần vẫn như cũ còn đang chậm rãi liếc nhìn sách trước mặt, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu nhìn Hoa Sinh Vân, thản nhiên nói:
"Ta, là người ngươi không chọc nổi! Không muốn chết thì nhanh cút đi!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, Hoa Vân Sinh lập tức tức giận tới nỗi mà phổi đều muốn nổ tung, hắn sống tới lớn tuổi như vậy, vô luận là đi tới nơi nào đều được người đối đãi giống như thần tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị người khinh thường làm nhục như thế.
Cho dù tu vi của đối phương sâu không lường được, lúc này dưới sự phẫn nộ, hắn đã bất chấp.
"Khẩu khí thật lớn! lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, bản lãnh của ngươi là gì, dám mở miengj nói ra lời nói ngông cuồng như thế!"
Dưới cơn tức giận Hoa Vân Sinh rốt cuộc không kìm nén được, lập tức hét lớn một tiếng, lần nữa đáng về phía Diệp Trần.
Oanh!
Hoa Vân Sinh không hổ là cường giả Thần Cảnh, tung ra một quyền đấm vào không khí này, chân nguyên thế mà ngưng tụ thành thực chất, giống như tên lửa đạn đạo thẳng tiến về phía Diệp Trần mà phóng tới.
Đến lúc này, Dương Chi Phàm cuối cùng đã hoảng sợ rồi, lập tức đối với Dương Quốc Cường lớn tiếng kêu cứu.
Dương Quốc Cường cũng có vẻ mặt vô cùng trắng bệch, tuy nhiên mắt thấy tính mạng của con mình như treo trên sợi tóc, đành phải nhắm mắt đi lên phía trước, hướng về phía Diệp Trần chắp tay nói:
"Các hạ có tu vi kinh người, hoàn toàn chính xác khiến người khác phải khâm phục! Con ta lỗ mãng, xúc phạm các hạ, ta nguyện ý thay nó hướng ngài xin lỗi, có thể xem ở thể diện Dương gia ta mà tha cho hắn một mạng được hay không, Dương gia ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ giá nào!"
Diệp Trần cười lạnh, vừa tiếp tục từ từ liếc nhìn sách giáo khoa trong tay, thản nhiên nói:
"Thể diện của Dương gia? Rất đáng tiền sao?"
Vẻ mặt của Dương Quốc Cường lập tức càng thêm trắng bệch, hoàn toàn chính xác, đối phương thế nhưng là tồn tại mà ngay cả cường giả Thần Cảnh cũng có thể đánh bại một cách dễ dàng, há lại sẽ để ý tới chỉ là một cái Dương gia?
Rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường đành phải cắn răng một cái, lại nói tiếp:
"Dương gia chúng ta hoàn toàn chính xác không tính là gì, nhưng các hạ có biết, phía sau Dương gia ta là người nào không?"
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, "Ồ? Nói cho nghe một chút!"
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, hiên ngang nói:
"Đằng sau Dương gia ta chính là Vân Châu Diệp tiên nhân! Các hạ có thể không để Dương gia ta vào mắt, chẳng lẽ ngay cả Vân Châu Diệp tiên nhân cũng không sợ sao?"
Nếu không phải rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường tự nhiên không dám tùy tiện kéo ra Diệp tiên nhân, thế nhưng trước mắt vì để cứu con trai của mình, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Ba người Đường Uy nghe được điều này thì ngay lập tức sắc mặt của cả ba người thay đổi hoàn toàn, nhịn không được tiến tới trước mặt Diệp Trần, nhỏ giọng nói:
"Trần ca, xem ra lời đồn là thật, chỗ dựa đằng sau Dương gia quả nhiên là vị Diệp tiên nhân kia, phải làm sao mới ổn đây?"
Diệp Trần lập tức cười, sau đó không thể không lắc đầu, hắn vốn không muốn bại lộ thân phận của mình, không nghĩ tới Dương Quốc Cường này lại dám đánh lấy danh tiếng của chính mình đến uy hiếp chính mình.
"Dương Quốc Cường, trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn thật kỹ một chút xem ta là ai!"
Diệp Trần thả quyển sách trước mặt xuống, chậm rãi đứng lên.
P/S: Ta thích nào...chương 3