Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 732 : Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!

Ngày đăng: 06:14 19/04/20


Theo giọng nói tràn ngập sát khí này quanh quẩn ở trên trời cao.



Ầm!



Huyết Thiên Hải trực tiếp vỗ xuống một chưởng, "Huyết Ảnh Sát!"



Ầm ầm!



Một đạo chưởng ấn màu máu to lớn giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn, hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.



Một chưởng này so với một chưởng trước đó, uy lực mạnh hơn không chỉ mười lần!



Rất rõ ràng, Huyết Thiên Hải đã thật sự nổi giận, hơn nữa sau khi nhìn thấy thực lực Diệp Trần, cũng không còn lưu thủ.



Rầm rầm! Chưởng ấn màu máu kia còn chưa rơi xuống, phòng ốc ở xung quanh trong phạm vi trăm mét đều hóa thành bột mịn!



Mà đám người Linh Sơn nhìn thấy tính huống không ổn, sớm đã lui xa ra bên ngoài tới vài trăm mét.



"Đây chính là uy lực của cường giả đệ nhất Huyết Nguyệt tông sao?"



"Quả nhiên đáng sợ a!"



"Cũng không biết Diệp đạo hữu có thể đỡ được hay không?"



...



Sự sống và cái chết của Diệp Trần bây giờ đã liên quan trực tiếp tới sự tồn vong của toàn bộ Hắc Nham thành, mọi người tự nhiên không hy vọng hắn chết ở dưới tay Huyết Thiên Hải.



Thế nhưng là, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần muốn đánh bại Huyết Thiên Hải vậy thì gần như là chuyện không thể nào.



Lúc mọi người ở đây không ngừng lo lắng thì chưởng ấn màu máu kia đã rơi vào phía trên mặt đất.



Ầm ầm!



Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét mà Diệp Trần giống như căn bản không phản ứng kịp thì đã bị chưởng ấn khổng lồ kia bao chùm vào trong đó.



"Ai!"



Nhìn tới đây, đám người Linh Sơn thi nhau thở dài:



"Quả nhiên a!"



"Thực lực chênh lệch cách xa quá mức, căn bản không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra!"



"Dưới Hóa Thần đều là giun dế, lời này quả nhiên không giả!"



...



Nghe được mọi người than ngắn thở dài, Linh Vận ở một bên lập tức như bị sét đánh, cả người đờ đẫn đi một lúc.



"Hắn cứ như vậy... Chết rồi?"



Huyết Thiên Hải ở trên trời cao nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ khinh miệt, "Hừ! Tiểu tử, người chẳng qua cũng..."
"Ngươi có đau không?"



"Có!"



"Vậy có phải là mơ không!"



"Ồ hình như không!"



"Ha ha Diệp tiền bối thắng rồi!"



...



Mọi người ở dưới quan sát một trận chiến này, đám người Hắc Nham thành có tới mấy vạn, tất cả đều sợ đến ngây người.



Có một số cao thủ của Hắc Nham thành thì giống như thần kinh chổng ngược lên trời...vui sướng kêu rên lên.



Tuy nhiên không đợi đám người Linh Sơn được cao hứng một cách trọn vẹn, phía dưới hố sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng giống như thanh âm phát ra từ trong địa ngục:



"Muốn giết chết Huyết Thiên Hải ta, nào có dễ dàng như vậy!"



Oanh!



Giọng nói rơi xuống, một đao bóng người màu máu bay ra từ trong hố sâu, bỗng nhiên chính là Huyết Thiên Hải toàn thân đều là vết máu.



"Tiểu tử! Tuy rằng bản tọa không biết người dùng bí thuật gì, tuy nhiên có thể bức bách bản tọa đến loại trình độ này thì ngươi cũng hoàn toàn chính xác không có đơn giản!"



"Tuy nhiên, đến đây rồi thì cũng nên dừng lại thôi!"



Huyết Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Diệp Trần ở trên trời cao, sau khi chậm rãi nói xong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng dài:



Oanh!



Trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải thế mà xuất hiện một cái mâm tròn màu máu rất lớn, giống như một vầng mặt trời màu máu yêu dị, tỏa ra ánh sáng màu máu tà ác mà quỷ dị!



Mà ở dưới cái bóng của ánh sáng màu máu, ở toàn bộ phía dưới Hắc Nham thành, thậm chí là trong phạm vi mấy trăm dặm, đều như rơi vào bên trong biển máu mênh mông, ngoài Diệp Trần ra thì tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ vạn phần, toàn thân run lẩy bẩy.



"Đây...đây chẳng lẽ chính là Huyết Nhật Yêu Luân theo như trong lời đồn sao? Không nghĩ tới cái tà vật này vậy mà thật sự tồn tại!"



"Theo như lời đồn thì vật này chính là một cái tà khí thượng cổ, so với Huyết Ngục Thần Bi có sự tồn tại càng quỷ dị hơn!"



"Nghe nói vật này có thể nuốt tất cả sinh linh trên thế gian, phàm là người gặp qua vật này đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, trước đó vẫn cho đó chỉ là lời đồn nhảm nhí, không nghĩ tới lại là thật!"



"Xong xong! Chúng ta hôm nay chỉ sợ đều phải mất mạng tại đây!"



"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh trốn đi!"



...



Mọi người xung quanh trong lúc hoảng sợ cũng không nghĩ được nhiều lắm, thi nhau quay đầu cắm đầu là chạy như bị chó đuổi.



P/S: Ta thích nào....chương 6. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ kim phiếu a...ủng hộ tiếp thì thêm một chương nữa trong ngày a.......