Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 79 : Thật có lỗi, ta tới chậm!

Ngày đăng: 06:03 19/04/20


"Bây giờ, các vị chắc là đối với bản hợp đồng này không có gì dị nghị gì nữa chứ?"



Hà Tiến thấy Vu Thành Hùng đã trấn trụ nhiều đại lão ở Vân Châu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt đắc ý nói.



Mọi người giữ im lặng.



Có Lưu Mặt Thẹo này làm vết xe đổ, như vậy còn có ai dám đứng ra nói nửa chữ không?



Lúc này, trong đám người, một lão già đứng lên,



"Lâm gia ta, sau này nguyện lấy Hà lão đại như thiên lôi sai đâu đánh đó!"



Người nói chuyện, rõ ràng là gia chủ Lâm gia, ông ngoại của Diệp Trần, Lâm Thế Kiêu!



Hà Tiến nghe vậy, lập tức mừng rỡ,



"Vẫn là Lâm lão gia thức thời! Để báo đáp lại, ngoại trừ điều khoảng bên trong hợp đồng đã liệt ra, Hà mỗ bằng lòng ngoài định mức đền bù cho Lâm gia một trăm triệu!"



Hai người kẻ xướng người họa, hiển nhiên cũng đã từng có hiệp nghị của mình!



Lâm Thế Kiêu vội vàng nói lời cảm ơn, không chút do dự ký vào trên bản hợp đồng này.



Một khi có người dẫn đầu, nhiều lão đại còn lại lập tức không do dự nữa, bắt đầu tranh nhau ký tên lên hợp đồng, thi nhau hướng Hà Tiến biểu hiện trung thành.



Chỉ một lúc sau, đã có khoảng mười vị đại lão, ký tên vào trên bản hợp đồng.



Mà vẻ mặt của mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp thì càng ngày càng khó coi.



"Tứ gia, Diệp tông sư làm sao còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Vu Thành Hùng này, dọa sợ không dám tới sao?"



"Nếu thực sự là như vậy, vậy chúng ta cần phải tính toán sớm hơn một chút mới được a!"



"Ngay cả Lâm gia đều đã đầu nhập vào Hà Tiến, chúng ta nếu cứ tiếp tục chống lại, chỉ sợ sẽ phải theo gót chân của Lưu Mặt Thẹo!"



...



Có mấy vị đại lão có quan hệ tương đối tốt với Tào Khôn, thi nhau thấp giọng trao đổi, hiển nhiên đã có chút kinh sợ.



"Yên tâm! Diệp tiên sinh đã đáo ứng muốn giúp chúng ta, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"



Tào Khôn ngoài miệng tuy rằng nói chắc như đinh đóng cột, thực ra thì trong lòng cũng không nắm chắc.




Sau khi Vu Thành Hùng ổn định lại thân hình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn qua thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt này,



"Ngươi là ai?"



Thiếu niên không để ý tới hắn, mà quay đầu lại hướng ba người Đường Nghiệp nhếch miệng cười một tiếng,



"Thật có lỗi, ta tới chậm!"



Ba người Đường Nghiệp, Tào Khôn, Ngô Bá Hùng, sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, tất cả đều trở nên hết sức vui mừng, đột nhiên thi nhau đứng dậy,



"Diệp tiên sinh!"



"Diệp tông sư!"



"Tiểu Trần!"



Người mà đột nhiên lao tới này, dĩ nhiên chính là Diệp Trần!



Diệp Trần khoát tay áo, xem như trả lời, thản nhiên nói:



"Đường lão, Tào Tứ Gia, chú Ngô, các ngươi trước tạm ngồi một lúc, ta sẽ giải quyết rất nhanh!"



Vu Thành Hùng thấy Diệp Trần, không có để hắn vào mắt, lập tức tức giận đến hai tròng mắt đều muốn nứt ra,



"Thực sự là thật ăn nói điên cuồng! Lão phu ta đây tung hoàn thiên hạ hơn năm mươi..."



"Ba!"



Vu Thành Hùng lời nói vẫn chưa nói xong, một đạo tàn ảnh trên không trung xẹt qua, cả người hắn cũng đã bay ra ngoài, nặng nề ngã ngửa tạo thành một vòng cung rơi xuống cắm đầu vào một cái bàn bằng gỗ lim cách chỗ đó hơn mười mét, khiến cái bàn đó vỡ tan thành, đầu cắm vào sàn nhà, sau một lúc, Vu Thành Hùng mới rút đầu lên, gương mặt của hắn sưng lên thật lớn, giống như đầu heo.



Rất hiển nhiên, đây là bị cái tát của một người tát thành cảnh tượng đẹp đẽ như phim chưởng tạo thành dáng vẻ đẹp trai như đầu heo bây giờ.



Mọi người ở đây, tất cả lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.



"Muốn đành thì đánh, lấy ở đâu ra con lợn kêu eng éc lắm đến như vậy!"



Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, nhàn nhạt mở miệng nói.



P/S: Bá đạo chưa các đạo hữu, đừng vội vàng ta thích 1 cái nào, a tiện tay a, ai khí thế hừng hực thì ủng hộ cái nào.....