Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 843 : Mục tiêu công kích!
Ngày đăng: 06:15 19/04/20
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức buồn bực tới suýt chút nữa muốn thổ huyết, hắn tự hỏi, một đời này tiến vào Mê La Tinh Hải, vô luận là về tất cả biểu hiện hay là cơ duyên của mình đều vượt xa kiếp trước, không nghĩ tới kết quả là cũng chỉ có vẻn vẹn một phần mười nắm chắc mà thôi...
Khí linh của Thông Thiên tháp dường như cũng nhìn ra được tâm tư của Diệp Trần, một mặt chế nhạo nói:
"Làm sao? Ngươi còn không vui? Ngươi phải biết, chủ nhân ta năm đó thế nhưng là trải qua trăm vạn năm mới lĩnh hội được đại đạo vô thượng, cuối cùng độ kiếp thành công, thành tựu Hỗn Độn Kim Thân, bước vào thế giới Hỗn Độn mở ra Hạo Thiên giới..."
"Chỉ cần đạt được truyền thừa của chủ nhân ta cũng đủ để cho ngươi một bước lên trời! Thì một thành nắm trắng này cũng đủ để ngươi tranh thủ vui mừng đi!"
Trải qua kiểu nói này của khí linh Thông Thiên tháp, Diệp Trần suy nghĩ cẩn thận thì xác thực thật đúng là chuyện như vậy.
Hạo Thiên đại đế năm đó chẳng những thống nhất toàn bộ Tu Chân giới càng là từ trăm vạn năm trước cho đến nay là một người duy nhất độ kiếp thành công, chỉ sợ cho dù là loại cự phách đỉnh cấp như tông chủ của bát đại tiên môn kia cũng đối với việc này vô cùng nóng mắt.
Khí linh Thông Thiên tháp lại nói tiếp:
"Nếu như ngươi đã thông qua được khỏa nghiệm mười tám tầng Thông Thiên tháp thì dựa theo quy tắc có thể đạt được một phần ban thưởng ngoài định mức!"
Trong khi nói chuyện, khí linh Thông Thiên tháp thuận tay vung lên:
Ông ~
Sau khi không gian chấn động một trận thì trong lòng bàn tay của Thông Thiên tháp đã xuất hiện một thanh trường kiếm toàn thân sáng choang:
"Kiếm này tên là Vô Vọng kiếm, chính là một cái binh khí mà chủ nhân ta đã từng yêu mến nhất, hiện tại nó thuộc về ngươi!"
Giọng nói của khí linh Thông Thiên tháp rơi xuống, thanh trường kiếm sáng choang kia đã tự động bay tới trước mặt Diệp Trần.
Hai mắt Diệp Trần lập tức tỏa sáng, nhịn không được cuồng hỉ nói:
"Binh khí mà Hạo Thiên đại đế yêu mến nhất? Không phải là Thần khí chứ?"
Không nghĩ tới, khí linh của Thông Thiên tháp lại lắc đầu:
"Vô Vọng kiếm cũng không phải là Thần khí!"
Diệp Trần hơi có chút thất vọng, tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, cho dù là bát đại tiên môn có lịch sử lâu đời, nhiều nhất cũng chẳng qua chỉ có một hai kiện Thần khí mà thôi, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới số lượng thần khí cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thì làm sao chính mình có thể dễ dàng đạt được như vậy?
Giải thích hợp lý duy nhất thì chính là hắn dùng thủ đoạn gian lận!
Mặc dù tất cả mọi người ở trong lòng thật ra thì đều hiểu rõ, quy tắc của Mê La Tinh Hải nghiêm mật cỡ nào, muốn gian lận làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Thế nhưng là, ghen tỵ và lo lắng đã che đậy cặp mắt của bọn hắn, bọn họ bây giờ còn có vẻn vẹn chỉ là một cái lý do, một cái lý do để bọn hắn yên tâm thoải mái để diệt trừ đi cái uy hiếp to lớn này!
"Các vị mời nghe ta nói một câu! Người này đầu tiên là chen ngang, phá hư quy tắc chúng ta đặt ra trước đây, trong quá trình vượt ải lại dùng thủ đoạn dối trá, loại người hèn hạ vô sỉ này, các ngươi có thể chịu sao?"
Người nói chuyện này bỗng nhiên chính là Tuyệt Vô Địch, là người hận Diệp Trần nhất trong đám người, tự nhiên ngoài hắn ra thì không còn có thể nói là ai khác!
Mọi người vốn là mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, bây giờ thấy có người đứng ra dẫn đầu, bị Tuyệt Vô Địch đưa đẩy ra những lời này, tự nhiên từng tên đều giống như điên cuồng, thi nhau hô to lên:
"Không thể nhịn!!"
"Tuyệt sư huynh nói rất đúng!"
"Tiểu nhân vô sỉ! Cút ra ngoài! Cút ra ngoài!!"
...
Cả người Diệp Trần ở trên không trung, nhìn thấy mọi người tức giận ở phía dưới, cũng hơi có chút ngoài ý muốn, không thể không nhướng mày.
Những người này ăn nói đường hoàng, đơn giản chính là cảm thấy hắn là một cái uy hiếp, muốn gạt hắn ra khỏi mà thôi.
Nếu như những người này mà cùng đối phó với hắn mà nói, hắn thật là có phiền phức không nhỏ!
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ thì Tuyệt Vô Địch hai tay ép xuống, đám người vốn đang xôn xao trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Tuyệt Vô Địch ngược lại nhìn về phía Diệp Trần, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra nụ cười âm độc:
"Tiểu tử họ Diệp! Ý mà mọi người muốn, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, bây giờ là chính ngươi bóp nát ngọc giản, ngoan ngoãn cút ra khỏi Mê La Tinh Hải hay là để chúng ta động thủ đây?"
P/S: Ta thích nào....chương thứ 6......