Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 888 : Một cước giẫm chết!

Ngày đăng: 06:16 19/04/20


Oanh!



Tần Đạp Thiên nghe được lời này của Diệp Trần thì trên người lập tức dâng lên một cỗ khí tức cực mạnh, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần:



"Các hạ đến cùng là ai? Vì sao phải giả mạo thằng con hoang Diệp gia kia làm kẻ địch với Tần gia ta?"



Rất rõ ràng, Tần Đạp Thiên vẫn chưa tin, đứa bé thần bí trước mắt hiện ra khí tức quỷ dị này chính là đứa trẻ ba năm trước đây còn ở trong tã lót.



Diệp Trần cười lạnh:



"Ta chính là ta, cần gì phải giả mạo?"



Nói xong lời này, Diệp Trần lại đi về phía trước hai bước, thản nhiên nói:



"Tần Đạp Thiên, xem ở trên việc tuổi ngươi đã cao, hôm nay ta sẽ không sử dụng lực lượng pháp tắc, dựa vào tu vi thật sự của ta đánh với ngươi một trận!"



Cùng lúc nói xong lời này, hai ngón tay của Diệp Trần duỗi ra, lợi dụng chân nguyên ngưng tụ ra một thanh trường kiếm.



"Ngưng khí thành kiếm! Đứa bé này...lại là cường giả Thánh Cảnh?"



Mọi người của Tần gia thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau giật mình, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại bình tĩnh xuống.



Bọn họ kinh ngạc cũng không phải là tu vi của Diệp Trần, dù sao thì cường giả Thánh Cảnh tuy rằng cường đại, ở trong mắt của Tần gia bọn họ cũng không tính là cái gì, nhưng là lấy tuổi tác của hắn chỉ có ba thì đã trở thành cường giả Thánh Cảnh, chuyện này không thể không khiến người ta phải kinh ngạc.



Lông mày Tần Đạp Thiên cũng không thể không đến hơi nhíu lại, muốn tiến lên giao thủ với Diệp Trần.



Ngay vào lúc này thì một ông lão tóc xám bỗng nhiên nhẩy ra:



"Lão tổ giết gà cần gì phải dùng đao mổ trâu! Để cho ta tới chiếu cố hắn trước!"



Ông lão tóc xám kia nói xong lời này thì bàn tay bỗng nhiên nắm một cái, trong lòng bàn tay lập tức cũng ngưng tụ ra một cái đao khí khí thế lẫm liệt, luận về uy thế thì còn trên cả kiếm khí của Diệp Trần ở xa!



Ông lão tóc xám này bỗng nhiên cũng là một tên cường giả Thánh Cảnh!



"Ta tuyệt không tin tưởng, Lục đệ của ta sẽ chết trên tay một tên nhóc con như ngươi! Tiếp chiêu!"



Ông lão tóc xám hét lớn một tiếng, nâng đao khí trong tay lên, hướng về phía Diệp Trần bỗng nhiên chém xuống tới!



Tuy nhiên, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, kiếm khí trong tay ngay lập tức thuận tay vung lên:



Xoạt!




Một quyền của Diệp Trần chặn lại đao khí của Tần Đạp Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nói:



"Lão già! Ta nói rồi, lý giải của ngươi đối với võ đạo quả thực rối tinh rối mù!!"



Nói xong lời này, thân thể nhỏ bé của Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đồng thời lùi lại giẫm một cái: Xoạt xoạt!!



Đao khí to lớn hơn trăm mét trong tay của Tần Đạp Thiên kia trong nháy mắt vỡ vụn ra!



Mà Diệp Trần thì ngay lập tức xuyên qua thanh đao khổng lồ kia, trong nháy mắt thì vọt tới trước mặt Tần Đạp Thiên, tung ra một quyền thật đơn giản, không có bất kỳ màu mè nào, hung hăng rơi đập ở trên lồng ngực của hắn



"Phốc!!"



Tần Đạp Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngay lập tức bay ngược ra ngoài, trọn vẹn ngã xuống ở ngoài mấy chục mét.



Ngay sau đó, không đợi hắn từ dưới đất bò dậy:



Ầm!



Diệp Trần đã đuổi theo như bóng với hình, một cước đạo ở vị trí tim của hắn.



"Tần Đạp Thiên! Ba năm trước đây, ngươi ỷ thế hiếp người, lúc làm nhục mẹ ta và ta nhưng có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"



Giọng điệu của Diệp Trần rất bình thản, bên trong giọng nói còn có vẻ hơi non nớt, lại hiện ra một cỗ uy nghiêm.



Vẻ mặt của Tần Đạp Thiên trở nên xám trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lát, bên trong đôi mắt vẫn như cũ hiện ra vẻ không thể tin được:



"Ngươi đến tột cùng là ai? Ta tuyệt không tin tưởng, trên thế giới này sẽ có người nghịch thiên như thế?"



Diệp Trần nhìn xuống Tần Đạp Thiên ở dưới chân, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu:



"Không sai! Lão già như ngươi vẫn còn không tính là quá ngu! Chỉ tiếc ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đáp án!"



Cùng lúc giọng nói rơi xuống, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái:



Bành!



Nơi ngực của Tần Đạp Thiên lập tức bị Diệp Trần mạnh mẽ giẫm ra một cái lỗ máu, chết đi một cách đáng thương.



P/S: Ta thích nào....chương 4.