Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 959 : Tỉ lệ đào thải tàn khốc!

Ngày đăng: 06:17 19/04/20


"Tình huống như thế nào?"



Hạc Phi hơi kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.



Lúc này chỉ thấy, ở đích vị trí cây đại thụ che trời ở phía trên kia, có một đạo thân ảnh gầy đó đang đứng ở trên đó.



Không phải Diệp Trần thì còn là ai?



"Không! Không có khả năng! Đây chắc chắn là ảo giác của ta!!"



Hạc Phi hung hăng lắc lắc đầu, quay đầu hướng phía dưới nhìn một cái, thân ảnh Diệp Trần nơi nào còn thấy ở đằng sau?



Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía trên, Diệp Trần vẫn như cũ bình tĩnh đứng ở phía trên vị trí cây đại thụ che trời kia, thật như thể từ lúc này đến bây giờ vẫn đứng ở nơi đó.



Hạc Phi lập tức hoàn toàn trợn tròn mắt! Hoàn toàn choáng váng! Thậm chí cũng bắt đầu nghi ngờ vào cuộc sống!



Hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, Diệp Trần còn đang ở vị trí ba ngàn mét, rớt lại phía sau hắn tới hẳn năm ngàn mét, làm sao mới chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt, thế mà đã chạy về tới đích trước hắn rồi?



Không thể tưởng tượng nổi!



Khó mà tiếp nhận!



Không thể tưởng tượng!



Chỉ có mọi người ở đằng sau mới thấy rõ ràng cảnh tượng diễn ra trước đó, tuy nhiên vẻ mặt của bọn hắn lúc này cũng không tốt hơn so với Hạc Phi bao nhiều, mọi người đều có vẻ mặt không hiểu.



Ngay tại vừa rồi, tất cả mọi người cho là kết quả đã được định ra.



Diệp Trần không biết là dùng biện pháp gì mà tốc độ trong nháy mắt tăng vọt gần mười lần!



Trong nháy mắt vượt qua độ cao mấy ngàn mét, một lần hành động vượt qua Hạc Phi ở phía trên đã sắp về tới đích.



Chẳng mấy chốc, mọi người cũng thi nhau chạy tới trước cây đại thụ che trời kia.



Hạc Phi rất rõ ràng còn chưua thể nào tiếp nhận được kết quả này, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm nói:



"Không có khả năng! Đây không có khả năng!!"



Lúc này, Dư Thương Ngô bỗng nhiên mở miệng:



"Diệp huynh đệ, ngươi vừa rồi chắc là sử dụng một loại pháp bảo không gian nào đó đi?"



Hạc Phi nghe được điều này thì hai mắt bỗng nhiên sáng lên, chỉ vào Diệp Trần, nói:




Hóa ra, ở trong mắt nhiều thiên tài của Lạc Hà tông, Diệp Trần là một người có tu vi yếu nhất, vốn cho là hắn chắc chắn sẽ bị đạo thải đầu tiên.



Tuy nhiên, không biết vì sao mà mỗi làn yêu thú tập kích, Diệp Trần thật giống như được thông báo trước, luôn có thể không bị thương chút nào!



Đoạn đường này đi tới, cho dù là Dư Thương Ngô có kinh nghiệm phong phú cũng hơi có chút chật vật, duy chỉ có Diệp Trần vẫn nhẹ như mây gió, thậm chí không bị yêu thú tập kích một lần nào!



Không những như thế, tính cả Hi Nguyệt từ đầu cho tới bây giờ đi tương đối gần với Diệp Trần dường như cũng được dính lây "Vận khí tốt" của Diệp Trần, cũng gần như chưa gặp phải yêu thú tập kích.



Sau một ngày, mọi người đã đi tới độ cao tám mươi vạn mét, lại có hai người bị thương, rút lui ra khỏi núi Thiên Kiếp.



Lại qua hai ngày nữa, mọi người cuối cùng đi tới hơn chín mươi vạn mét, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi ở phía xa xa.



Mà lúc này, mười ba người lúc đầu, vẻn vẹn chỉ còn lại có năm người.



Ngoài bốn người Diệp Trần, Hi Nguyệt, Dư Thương Ngô và Hạc Phi ra thì còn có một nữ tu sĩ tên là Đan Đồng.



Ngoại trừ Diệp Trần ra thì sắc mặt của bốn người đều có chút khó coi.



Nếu như không tính Diệp Trần cái người ngoài này thì mười hai tên đệ tử thiên tài của Lạc Hà tông đến bây giờ chỉ còn lại có bốn người, tỉ lệ đào thải lên cao tới hai phần ba a!



Lạc Hà tông mấy trăm năm gần đây vẫn luôn đứng ở vị trí cuối cùng trong mười ba đại thế lực đệ nhất, cũng là bởi vì nhân tìa trong môn tàn lụi, thậm chí rất nhiều thế lực đã có ý định giành lấy.



Cũng chính vì vậy, cao tầng của Lạc Hà tông mới có thể tranh thủ thời gian thông gia với Kình Thương tông.



"Các vị, bây giờ chỉ còn lại tám vạn mét cuối cùng, ta đi theo con đường nhỏ cố gắng đi từ từ, nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!"



Dư Thương Ngô một mặt ngưng trọng, vẻ mặt hết sức khó coi.



Tỉ lệ đạo thải hai phần ba, đối với một cái thế lực đỉnh cấp mà nói thì cái thành tích này đã có chút mất mặt, nếu lại có người bị đào thải nữa thì chỉ sợ sẽ bị thế lực khác chê cười!



Tuy nhiên, không biết có phải ông trời có ý muốn trêu đùa Lạc Hà tông hay không!



Mọi người dọc theo con đường nhỏ vắng vẻm lại leo lên trên được hơn ba vạn mét:



"Rống!!!"



Kèm thoe một tiếng gào thét rung chuyển đất trời, một con quái vật khổng lồ xuất hiện từ khu rừng rậm phía xa.



Ngoại trừ Diệp Trần ra thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi nhanh chóng!!



P/S: Ta thích nào...chương 3. Kim Phiếu a......