Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 962 : Ai nói ta chết rồi?
Ngày đăng: 06:17 19/04/20
Hỗn Thế Ma Viên dường như nhìn ra ý nghĩ của Diệp Trần, lại nói tiếp:
"Ta biết nghi hoặc trong lòng ngươi, sở dĩ ta có thể còn sống từ xưa tới nay, bất tử bất diệt, đó là bởi vì ta cũng không phải là sinh mệnh chân chính!"
Nói đến đây, thân thể Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên vẹn vẹo một lúc, thân thể cao lớn bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành bộ dáng một người đàn ông trung niên trên mặt đầy râu quai nón.
Hỗn Thế Ma Viên khẽ thở dài một hơi, trên gương mặt đầy sợi râu hiện ra vẻ hồi ức, chậm rãi nói:
"Ở vô số kỷ nguyên trước đó, Nguyên Thủy lão nhi vì nhất thống toàn bộ Tu Chân giới, góp nhặt huyết mạch mạnh nhất trên đời, sau đó dùng lực lượng pháp tắc dung hợp lại nên đã sáng tạo ra ta!"
"Thế nhưng là sau khi ta được sáng tạo ra, Nguyên Thủy lão nhi lại cảm thấy lực phá hoại của ta quá mạnh sẽ ảnh hướng đến sự ổn định của toàn bộ Tu Chân giới, thế là phong ấn ta tại đây..."
"Ta nhớ được Nguyên Thủy lão nhi đã từng nói, chờ đến khi có người xông qua Thiên Kiếp thần tháp thì chính là lúc nơi này bị phá hủy, người này chính là diệt thế chi tử, đồng thời cũng là Sáng Thế chi thần trong thế giới mới!"
"Chỉ có đến lúc đó, ta mới có thể được nhìn thấy ánh mặt trời, trợ giúp người này đạp nát một phương vũ trụ này! Đúc lại thiên địa!"
Diệp Trần nghe không hiểu cho lắm, nhịn không được nói:
"Vì sao ngươi phải nói với ta những thứ này?"
Hỗn Thế Ma Viên cúi đầu xuống, nhìn Diệp Trần ở phía dưới thật sâu một cái, chậm rãi nói:
"Đã từng có tiểu gia hỏa gọi là Hạo Thiên kia tới qua nơi này, ta cho là hắn chính là người mà ta muốn chờ, đáng tiếc hắn cuối cùng chưa thể đi tới một bước kia!"
"Nhưng bây giờ ta có thể vững tin, ngươi chính là diệt thế chi tử!"
"Ta?"
Diệp Trần nghe xong lời này của Hỗn Thế Ma Viên thì lập tức lại ngạc nhiên.
Hỗn Thế Ma Viên nhẹ gật đầu, nói:
"Ta bị vây ở chỗ này trải qua năm tháng vô tận, thấy qua vô số nhân vật thiên tại, cái gọi là tiểu gia hỏa Hạo Thiên kia là người mà trước đó ta thấy qua có thiên phú tối cao, ta vốn cho là hắn có thể giải cứu ta từ nơi này ra ngoài, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thất bại!"
"Trong mấy trăm ngàn năm nay, ta gần như đều đã không ôm bất cứ hi vọng nào, không nghĩ tới hôm nay gặp ngươi!"
"Tuy rằng ta không biết ngươi có kỳ ngộ gì, tuy nhiên lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Hóa Thần vậy mà đã lĩnh ngộ được bốn mươi chín loại pháp tắc, so với tiểu gia hỏa Hạo Thiên năm đó, còn có phần hơn chứ không bằng!"
"Hi Nguyệt, ta nói một câu không lọt vào tai, họ Diệp kia nói không chừng đã bị con yêu thú thất giai kia ăn! Chẳng lẽ ngươi muốn một mực chờ ở dưới này hay sao?"
Vẻ mặt của Hi Nguyệt lập tức trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ lên:
"Không! Sẽ không! Ngươi nói bậy!!"
Hạc Phi cười lạnh, nói:
"Hi Nguyệt, xin ngươi thực tế một chút có được hay không? Đây chính là yêu thú thất giai, tương đương với cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân! Tu vi của tên tiểu tử họ Diệp kia vẻn vẹn chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một, làm sa có thể là đối thủ của yêu thú thất giai? Chắc chắn đã chết! Ngươi cũng không cần thiết phải đi lừa gạt bản thân mình, có được hay không?"
Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đồng cũng không thể không thi nhau lắc đầu.
Tuy rằng lời nói này của Hạc Phi có chút chối tai thế nhưng nói lại là một sự thật.
Cảnh giới Hóa Thần tầng một, yêu thú thất giai, đây căn bản không cùng tồn tại một đẳng cấp!
Hơn nữa thời gian cũng đi qua dài như vậy, xác suất sống sót của tên kia gần như là không!
Bạch bạch bạch!
Hi Nguyệt nghe được lời này của Hạc Phi lập tức như bị sét đánh, liên tiếp lùi lại bảy tám bước, thân thể mềm mại lảo đảo một lúc, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
"Không! Sẽ không! Hắn chắc chắn không có chuyện gì! Chắc chắn không có chuyện gì!"
"Hi Nguyệt vừa mới nói thì thào xong, nước mắt to bằng hạt đậu đã lăn trên khóe mi."
"Hi Nguyệt! Ngươi nên chấp nhận sự thật đi! Tiểu tử họ Diệp kia, đã chết!!"
Hạc Phi mở miệng lần nữa nói.
Tuy nhiên, lời này của hắn vừa mới nói xong thì một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên từ phía sau:
"Là ai nói ta chết rồi?"
P/S: Ta thích nào....chương 6 - Mấy nay ít KP quá ta.