Trọng Sinh

Chương 5 :

Ngày đăng: 04:59 22/04/20


Tuyết, từng bông tuyến trắng, rơi lên mi tâm, rơi xuống bả vai, rơi vào giữa gối...



Ngài ngồi tựa vào gốc mai, nhắm mắt dưỡng thần.



Có một đôi tay bé nhỏ cũng đang rất bận rộn, rơi trên mi tâm ngài, rơi xuống bả vai ngài, rơi vào giữa gối...



Đôi tay bé nhỏ trắng mềm kia khiến ngài không cách nào tĩnh tâm tu luyện được, Phượng Diêu mở mắt ra, chống lại đôi con ngươi đầy vẻ sầu lo kia.



"Sẽ bị đông lạnh..."



Nàng vừa bi bô tập nói như con nít, vốn từ ngữ vẫn chưa được nhiều lắm, đa số là ngài nói, nàng học theo.



Nàng rất thông minh, học rất nhanh, mặc dù câu chữ không được tính là phong phú, nhưng ngài luôn có thể hiểu được tâm ý của nàng.



Nha đầu sợ ngài bị lạnh.



Vì vậy, mà vừa phiền não, vừa sầu lo giúp ngài phủi tuyết trên người.



Ngài ngồi tĩnh tọa dưới gốc mai một canh giờ, nàng cũng làm bạn với ngài một canh giờ.



Thật là một đứa nhỏ ngốc, ngài được sinh ra từ tinh hoa trời đất ở núi này, thời tiết thế này chỉ thấy thoải mái, sao lại thấy lạnh?



Mà nàng vì vội giúp ngài phủi đi bông tuyết trên người, đôi tay bé nhỏ đã sắp bị đông lạnh hết cả.



"Nha đầu, có lạnh không?"



"Lạnh." Nàng khéo léo gật đầu, một đứa trẻ non nớt thế này, vẫn chưa biết nói dối.



Ngài giương tay, nàng lập tức thông minh chui vào ngực ngài, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất.



Ngài bao trọn đôi tay bé nhỏ của nàng vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng chà xát.



Nhưng nàng lại cảm thấy, động tác của ngài không chỉ đơn thuần là làm ấm, mà còn có gì đó khác, giống như một dòng khí ấm, từ sự ấm áp giữa lòng bàn tay ngài, không ngừng chảy vào cơ thể, nàng không thể hình dung được, chỉ biết dòng khí ấy khiến nàng thấy rất thư thái...



Nàng hoang mang nhìn ngài, chờ đợi ngài giải đáp.



Chủ tử của nàng rất tốt, cái gì cũng dạy nàng, dù hỏi ngài chuyện gì ngài cũng kiên nhẫn giảng giải cho nàng hiểu.



Hài tử thông minh. Ngài tán thưởng cười cười, chỉ nói: "Thân thể này của ngươi vẫn còn quá nhỏ."



"À." Nhưng ngài vẫn chưa nói, dòng khí ấy là gì mà.



Cho đến rất lâu, rất lâu sau này, nàng mới biết, đó là Tiên Linh Chi Khí dùng để bảo vệ cho tiên nhân tu hành, ngài làm thế chẳng khác nào đem tu vi tự thân của mình hộ thể cho nàng.



Khi đó nàng không biết được, cứ cho là đã quen sống trong tiết trời sương lạnh quanh năm ở Linh sơn, không còn sợ lạnh nữa, nhưng nàng vẫn thích dán lên người ngài, ngài cũng chưa bao giờ đuổi nàng ra.



Thủy Tiên tỷ tỷ thường ngồi nói chuyện phiếm với nàng, Đào Nhi tỷ tỷ cũng đối xử với nàng không tệ, có một vài chuyện, các nàng cũng sẽ dạy nàng, vì vậy nàng biết, năm giọt máu tươi, năm trăm năm tu vi giúp nàng tu luyện thành người, chính là chủ tử của nàng.



Có chủ tử rồi, nàng cần phải làm những chuyện gì đây?



Chịu khó quét dọn, trải sẵn giường chiếu, bưng trà che ô, vô cùng chiếu cố, không để ngài cảm thấy một chút không thoải mái nào.



Nàng làm rất tốt, nhưng ngài nói, nàng không cần làm những chuyện này.



Ngài dạy nàng học, đối xử với nàng cực tốt.



Nàng thích nhất là chui vào ngực ngài, nghe ngài đọc sách cho nàng.



"Vân kế phiêu tiêu lục, hoa nhan y nỉ hồng. Song mâu tiễn thu thủy, thập chỉ bác xuân thông..."



Nàng có một đôi mắt rất đẹp, mi mắt cong cong, sóng mắt trong veo như mặt hồ phẳng lặng, trắng đen rõ ràng, trong suốt lại sáng trong, lại được khéo léo khảm lên gương mặt thanh tú mỹ lệ, đủ tiêu chuẩn để trở thành một mỹ nhân hoặc chúng.



"Nỉ, nỉ..." Nàng nghe ngài đọc, có một chữ nàng rất quen, rất quen, ngài thường hay kêu.



"Đúng vậy, tên của ngươi." Ngón tay thon dài khẽ day chóp mũi nàng, đổi lấy tiếng cười khanh khách của nàng, ngài cúi đầu, mút hai cánh môi đang lay động, cười nói.



Ngài vốn dĩ chả ham muốn gì, nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy, tự tại không màng danh lợi. Vậy mà, vật nhỏ này lại đột nhiên xông vào thế giới tĩnh lặng không gợn sóng của ngài...



Lúc đầu, ngài vô tâm trồng liễu giúp nàng hóa thân thành người, đôi mắt tinh khiết mê người vừa mở ra, tiếp xúc thiên địa vạn vật, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ngài. Vậy nên, ngài cũng tự giác mà có trách nhiệm với nàng, nếu có thể dẫn dắt nàng tu hành, đứng vào hàng tiên ban cũng là một chuyện tốt.



Vạn vật trên Linh sơn này đến rồi lại đi, một khi tu luyện thành công, tự có con đường mà bọn hắn phải đi, ngài cũng vui vẻ khi thấy thành tựu đó. Chỉ riêng mình nàng, nói muốn ở cùng ngài cả đời, ngài đi đâu, nàng sẽ theo đó.



Nàng toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ nhìn mỗi ngài, chờ ngài mấy canh giờ cũng không kêu khổ, ngốc nghếch bảo vệ ngài.



Khiến cho mặt hồ yên lặng trong lòng ngài nổi lên một gợn sóng.



Hoặc giả, có người ở bên, cũng không tệ.




Được hơi thở ấm áp và vững vàng của hắn bao vây, chẳng mấy chốc Tôn Y Nỉ đã chìm sâu vào giấc ngủ.



Phượng Diêu cũng ngủ thêm hai giờ, lúc tỉnh lại, cô vẫn đang chìm trong mộng đẹp, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi ửng đỏ. Sau khi chắc chắn cô không có gì không ổn, cũng không có gì khác lạ, hắn mới thả nhẹ động tác, rút cánh tay bị cô gối dưới đầu ra, cố tránh làm phiền đến cô, nhẹ nhàng xuống giường.



Hôm nay hắn phải về trường học một chuyến.



Kiểm tra lại luận văn lần cuối, lại bỏ những thứ cần thiết vào túi xong, hắn quay đầu liếc nhìn người đang ngủ trên giường. Thiếu đi lồng ngực hắn, cô từ bên phải giường lăn qua nửa bên trái giường mà hắn hay ngủ, ôm lấy cái chăm ấm có mùi của hắn, cả khuôn mặt gần như vùi cả vào trong chăn.



Ngay cả lúc ngủ, cô cũng theo bản năng mà tìm kiếm hắn.



Hắn xuống lầu chuẩn bị bữa trưa, để lúc tỉnh lại cô có thể ăn.



Hắn chỉ nấu hai chén canh chua cay, lại xào thêm một đĩa rau đơn giản, sau khi bưng lên bàn, hắn mới lên lầu gọi cô.



"Y Nỉ, xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ tiếp."



"Hở..." Con sâu nhỏ đang quấn mình trong chăn khẽ chuyển động, giùng giằng mở mắt.



"Em..." Hắn lại bị cô hù dọa lần nữa.



"Sao thế?" Cô vừa tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa nhận rõ lúc này là ngày hay đêm.



"Em không cảm thấy trong người có gì không ổn sao?" Hắn cẩn thận dò xét.



"Đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào..." Nói xong, cô lại làm nũng, muốn dựa vào người nào đó.



Phượng Diêu thấy cô quấn chặt lấy mình như gấu koala, trong lòng chấn động.



Sao lại thế này? Cô lại trở về bộ dáng lúc sáng, cả người trong suốt...



Vừa nãy hắn thấy sắc mặt của cô rất khá, hắn còn cho là sẽ không có chuyện gì nữa.



Cúi đầu kéo gương mặt đang chôn trong ngực hắn ra... Giờ phút này, cô lại bình thường trở lại, cứ như vừa nãy chỉ là do hắn hoa mắt!



Nắm tay cô lên xem, cũng thấy cánh tay dần hồng hào trở lại.



Vốn tưởng rằng cô lại giở trò, cứ như lão yêu không ngừng quấn lấy mình như trước, nhưng khi nhìn bộ dạng ngây thơ vẫn chưa tỉnh ngủ của cô, lại thấy không giống.



Tại sao cứ lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu như thế?



Hắn suy ngẫm, nhìn cô nói: "Đứng dậy ăn một chút đi. Có đi được không? Hay để tôi bưng lên?"



Cô dụi dụi mắt, tỉnh táo lại một chút, tự buông tay ra, đến phòng tắm rửa mặt, sau đó mới theo hắn xuống lầu ăn cơm.



Trong lúc ăn, ánh mắt của hắn một giây cũng không rời khỏi người cô, từng thay đổi dù là nhỏ nhất trên người cô cũng đều được hắn thu hết vào mắt.



Ăn cơm xong, cô dọn chén định đem xuống bếp rửa sạch, bị hắn kéo lại, sau đó, thì không buông ra nữa.



Hình như, chỉ cần ở khoảng cách đủ gần, chạm được vào hắn, cô sẽ không sao.



"Em biết tại sao, có đúng không?" Tất nhiên là cô đã làm gì đó, mà không cho hắn biết.



"Chuyện đó..." Bởi vì linh đan bản mệnh của cô đang nằm trên người hắn, chỉ là tối qua còn chưa kịp thu hồi, hắn đã tỉnh.



Lúc đầu, nhờ có hắn độ trì nên cô mới hóa được thành người, linh đan bản mệnh của cô tất nhiên là tương hợp với hơi thở của hắn, hắn không cảm nhận được cũng là bình thường.



Nhưng chuyện này không thể nói ra, nếu hắn biết, trong lòng nhất định sẽ khổ sở.



Cô rất giỏi tìm thời cơ, chờ lúc hắn không chú ý thu hồi linh đan bản mệnh lại là được rồi, cũng không khó lắm...



"Tôn Y Nỉ?" Cô tránh né ánh mắt hắn, khiến hắn càng thêm xác thực suy đoán của mình.



"Chuyện đó... Tôi rất khó giải thích, chỉ cần cậu đừng cách tôi quá xa là được rồi."



Cô thế này, hắn cũng không dám để cô một mình.



Hắn không biết nếu để mặc cho cô cứ trong suốt dần từng chút một như thế, sẽ có hậu quả gì, cũng không dám đánh cuộc.



"Tôi có hẹn với giáo sư, một lát phải đến trường nộp luận văn thạc sĩ."



"Vậy sao, hay là tôi ở nhà chờ cậu, cậu đi nhanh..."



"Em đi cùng tôi đi." Hắn trực tiếp cắt ngang lời cô.



Hả? Hắn muốn để cô đi cùng?!