Trừ Em Ra Còn Có Ai
Chương 6 :
Ngày đăng: 01:09 22/04/20
Tôi đã từng gặp gỡ tình yêu, từng thưởng thức ngọt bùi cay đắng trong tình yêu, tôi cho rằng, tình yêu thật sự chỉ có vẻn vẹn một lần, mất đi, thì đời này chính là như vậy.
Nhưng mà tôi lại gặp gỡ một người đàn ông, anh ấy tốt đến, tôi không cách nào dùng ngôn ngữ để nói hết, nhờ anh ấy, mà trái tim lạnh lẽo tiếp nhận ấm áp lần nữa, có anh ở bên cạnh, những mưa gió trong cuộc sống không còn làm tôi thấy mờ mịt kinh sợ nữa.
Một ngày lại một ngày, tôi đều khiến anh ấy mặt đỏ tim đập, chỉ cần nhớ tới anh, là có thể cảm thấy ngọt ngào.
Một người, cả đời có thể gặp được hai đoạn tình yêu sao?
Nếu như là bạn, thì sẽ như thế nào đây?
—— trái tim cô đơn
Tôi nghĩ, bạn đúng là gặp gỡ tình yêu lần nữa rồi.
Có người nói cho tôi biết, có thể làm cho trái tim ấm, rất ấm, không có lúc nào không khiến người đó cảm động thật sâu, khiến người đó chỉ mới nghĩ đến bạn liền mỉm cười, thì chính là trái tim hướng vào nhau.
Chỉ cần là tình yêu thật sự, cần gì câu nệ nó có phải duy nhất trong cuộc đời không, có thể làm cho bạn hạnh phúc, thì cứ dũng cảm theo đuổi, giữ thật chặt ngườ bạn yêu. Đừng khiến tình yêu lướt qua nhau.
—— Tử Ngôn
Mỗi sáng sớm, bọn họ sẽ cùng nhau ăn sáng, có lúc cô thức dậy sớm sẽ chuẩn bị, có lúc thức dậy muộn, anh sẽ gọi cô rời giường tới ăn sáng, sau đó trước khi ra cửa, cô sẽ cho anh và Duyệt Duyệt một nụ hôn lên má.
Ngày nghỉ thì bọn họ sẽ cùng nhau làm việc nhà, hoặc là du lịch, cô làm bất kỳ quyết định gì cũng sẽ thương lượng với anh, chờ anh tán thành, kế hoạch của anh cũng sẽ chia sẻ với cô, nghe xem ý kiến của cô.
Cô có chìa khóa nhà anh, anh cũng có nhà cô, chặt chẽ không rời, nói bọn họ là người một nhà ai cũng sẽ không có dị nghị.
Duyệt Duyệt tròn ba tuổi rồi, bọn họ đang thương lượng, thu góp tư liệu của mấy vườn trẻ, thận trọng chọn lựa một cái trong đó, khiến Duyệt Duyệt thích ứng, cũng học tập cuộc sống quần thể.
Duyệt Duyệt rất vui vẻ, mỗi ngày về nhà đều có chuyện nói không hết, nói cho ba mẹ, hôm nay lại xảy ra chuyện gì.
Cho nên anh biết bé sợ nhất giáo viên Vương rất dữ dằn kia, mà bạn thân nhất của bé tên là Trần Minh Tường, cậu ta nói lớn lên muốn cưới bé, nhưng bé vẫn còn đang suy tính, bởi vì cùng lúc, Hoàng Chí Vĩ và Chu Văn Kiệt cũng cầu hôn bé.
Vậy bé trai anh tuấn thanh mai trúc mã dưới lầu thì sao? Bé nói Trần Minh Tường tốt với bé hơn, bé đã thay lòng. Xem ra khoảng cách xa là đòn sát thủ lớn nhất trong tình yêu!
Mỗi ngày nghe bé báo cáo chuyện đã xảy ra trong vườn trẻ, luôn có thể mang cho anh rất nhiều niềm vui thú, khiến anh và Điềm Hinh vụng trộm cười đến không đứng lên được, lại không dám tỏ rõ, nén cười đến sắp nội thương.
"Làm thế nào? Tiểu Duyệt Duyệt nhà chúng ta hơi đào hoa đó!" Anh rầu rỉ thở dài.
"Em phiền não nhất là, chẳng lẽ mười sáu tuổi đã phải chuẩn bị đồ cưới giúp con?" Cô phòng ngừa chu đáo, suy tư càng lâu dài.
Không phải cô tự khen, Duyệt Duyệt nhà cô thật sự là bé đáng yêu, người gặp người thích, chuyện cầu hôn lần trước, mấy người bạn nhỏ còn đánh nhau, tranh thủ quyền lợi cầu hôn Duyệt Duyệt, thật là sóng sau đè sóng trước, sóng trước ít người hỏi thăm như cô sớm chết trên bờ cát rồi.
"Bọn họ đừng mơ tưởng!" Quan Tử Ngôn trả lời rất tàn nhẫn, rõ ràng ai dám bắt cóc Tiểu Duyệt Duyệt tâm can bảo bối của anh, thì phải đạp lên thi thể của anh trước!
Mâu thuẫn là, mỗi sáng sớm anh vẫn chải chuốt cho tâm can bảo bối của anh, làm kiểu tóc đẹp, ăn mặc độc nhất vô nhị, đáng yêu vô địch, sau đó sẽ tự mình dắt tay của bé đến vườn trẻ, cuối cùng lại khiến nhiều nam sinh đánh nhau vì bé hơn. . . .
Cô âm thầm cảm thấy buồn cười. Duyệt Duyệt mới ba tuổi, anh cư nhiên đã có tâm trạng có con gái đợi gả của cha vợ rồi, người này thật sự là cưng chiều đứa trẻ đến không có thiên lý, nói bọn họ không phải cha con, ai tin đây?
Từ sau khi đưa Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, ban ngày đột nhiên cảm thấy căn nhà yên lặng đi, viết bản thảo mệt mỏi thì không tìm thấy bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng kia nữa, thật mất mác một trận.
Xử lý xong việc nhà, anh mở máy vi tính ra, viết bản thảo xong rồi lên mạng xem mấy tin nhắn offline.
Yêu anh. Đời này, chỉ muốn nói câu nói này với anh, em sẽ chờ, đợi đến anh nguyện ý quay đầu lại, nói với em câu đó.
Anh cau mày, không chút do dự xóa đi.
Mở bản thảo viết được một nửa ra, ngưng tụ lực chuyên chú, viết chưa tới nửa giờ, chuông báo tin nhắn trong điện thoại liền reo lên.
Ánh mắt của anh chưa rời khỏi màn hình máy vi tính, vươn tay lấy điện thoại di động tùy ý bấm một cái.
Yêu một người, là tội sao? Tại sao muốn trừng phạt em như thế?
Toàn thế giới đều không tha thứ cũng không sao, nhưng em không thể chịu được sự oán hận của anh.
Đủ chưa? Cần lợi dụng tất cả mọi dịp để quấy rầy anh sao?
Mấy ngày nay, cả Uông Điềm Hinh cũng biết được chuyện này. Cuộc sống của họ thân mật thế, cô không thể nào không có phát hiện, trong lúc vô tình bắt gặp mấy lần, thấy anh không có vẻ mặt gì cô cũng không vui.
"Anh không biết, Điềm Hinh." Anh nhắm mắt, giãy giụa cực kỳ mới chậm rãi nói ra: "Anh ta không phải người đầu tiên, giáo sư đại học, sở nghiên cứu, ra vẻ đạo mạo, người quyền uy trong giới học thuật, cũng giở trò với anh; ra xã hội thì nữ quản lý không ngừng quấy rầy tán tỉnh, khách hàng lui tới làm việc cũng ám hiệu anh dùng cơ thể đổi hợp động . . . . Bọn họ xem anh là cái gì? Ngưu Lang sao? Anh thật sự chịu đủ rồi!"
"Cho nên anh thà lạnh lùng kéo ra khoảng cách với người khác, bởi vì một khi cự ly gần, chờ đón chính là tình cảm rối rắm, làm anh khốn đốn, không biết xử lý như thế nào."
Khó trách anh ghét đụng chạm tứ chi người khác như thế, anh thậm chí ru rú trong nhà, chọn không xuất đầu lộ diện, không có công việc rối rắm với anh, có thể thấy được việc đó tạo cho anh ám ảnh sâu cỡ nào.
"Anh thật rất bài xích người khác quấy rầy thân thể anh sao?"
"Vô cùng."
"Vậy, như vậy à?" Cô ngửa đầu, khẽ chạm khóe môi anh.
"Em có thể quấy rầy nhiều hơn."
Cô cười khẽ, hôn môi của anh.
Anh hừ nhẹ, há mồm nhiệt liệt đáp lại, hiển nhiên bị quấy rầy rất vui vẻ.
Cô dứt khoát thuận theo tâm ý, trực tiếp đẩy ngã anh, tay nhỏ bé không an phận lặng lẽ leo lên lồng ngực anh, thấy anh không có phản ứng quá lớn, liền được voi đòi tiên chui vào trong áo, chạm vào cơ thể hoàn mỹ vô hạn.
Cô đã sớm muốn làm như vậy rồi, quả nhiên. . . . Cảm giác khiến người ta yêu thích không buông tay.
Trong khi hôn hít Quan Tử Ngôn đột nhiên chấn động, cau mày, cắn răng nói: "Ngừng! Điềm Hinh."
"Hả?" Không thể nào? Độ nhẫn nại của anh chỉ đến đây mà thôi? Cô tưởng rằng còn có thể thâm nhập chút nữa. . . .
"Em muốn sang năm cho Duyệt Duyệt thêm đứa em sao?" Âm điệu của anh rất nhỏ, trầm thấp lại chứa tình dục dày đặc.
Ah? Hơi dịch hạ thân, nghe anh ảo não rên rỉ, lại cảm nhận được nửa người dưới cứng rắn như sắt, cô liền hiểu ra, mặt đẹp nổi hai đóa mây hồng.
"Sắc lang!" Cô thẹn thùng khiển trách, đứng dậy muốn lui ra, eo lại bị vịn, anh thu hẹp sức tay, ôm chặt lấy cô.
"Đừng động, để cho anh ôm một lát, được không?"
"Ừ." Cô dịu dàng dựa vào vai anh, khẽ vuốt gương mặt xuất chúng tuyệt luân, lại hơi có vẻ ủ dột của anh, không có nhiều cử động kích tình hơn, chỉ ấm áp tựa sát.
Người đàn ông này, trừ dung mạo trác tuyệt xuất chúng, còn có phong cách phong hoa trầm ổn, và một trái tim ấm áp tốt đẹp nhất, anh không cần làm hay nói gì, cũng có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo vì anh rồi.
"Tử Ngôn."
"Hả?" Anh nhắm mắt đáp nhẹ, cảm thụ sự an ủi dịu dàng như nước của cô.
"Câu sau cùng anh nói lúc nãy là có ý gì? Muốn nói làm cái gì?"
"Anh nói cho anh ta biết, anh ta có thể cắt tay, anh cũng có thể hủy dung."
Cô chống nửa người trên lên trừng anh. "Anh không phải nghiêm túc chứ?"
"Anh phải." Nếu như hủy diệt thứ anh ta thích mà có thể cắt đứt tất cả, cũng có thể thuận tiện thoát khỏi một số chuyện phiền phức, thì anh cảm thấy rất đáng giá.
"Sau đó anh thoát khỏi anh ta, ngay cả em cũng có thể thuận tiện thoát khỏi!"
Anh mở mắt, kinh ngạc nhìn. "Em quan tâm dáng ngoài thế sao?" Anh biết gương mặt này đẹp mắt, nhưng anh vẫn cho rằng cô khác, cô để ý không phải gương mặt này. . . .
"Vui tai vui mắt mà, thứ tốt đẹp người người thích xem, có cái gì không đúng?"
Anh trầm mặc không nói .
"Dù sao, anh bảo vệ tốt gương mặt này cho em, dám có bất kỳ tổn thương thì cứ đợi xem." Nếu cô không nói như vậy, sợ anh ngày nào đó bị bức ép đến mức nóng nảy, thực sẽ làm ra hành động hủy dung, cô không nỡ thấy anh đau đớn.
"Nói được đi, Tử Ngôn."
Anh há mồm, ngậm một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu. "Được."
Nếu cô thích, anh liền cất giữ tất cả thứ cô thích.