Tru Tiên II

Chương 126 : Gặp mặt

Ngày đăng: 11:57 30/04/20


Dãy núi Thanh

Vân trải dài trăm dặm, gió hòa với mây, nhấp nhô lên xuống trùng trùng

điệp điệp. Nhìn từ xa tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đỉnh, cấu

trúc hùng vĩ đa dạng, mây tỏa sương phủ bao quanh, hợp với bảy đỉnh núi

sừng sững, lấy đỉnh Thông Thiên Phong làm trọng, như những nét chấm phá

trong bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ.



Ba Nhạc mở to mắt, không kiềm

được nỗi phấn khích, hét lên: “Tuyệt quá”. Đây là lần đầu một đứa trẻ

như nó được thấy cảnh của Thanh Vân sơn, cảm giác hết từ phấn khích

chuyển sang háo hức rồi lại chờ mong. Nỗi ủ dột và lo lắng trên khuôn

mặt đã biến mất từ lâu, nét mặt nó tràn đầy niềm vui và sự mong chờ.



“Thanh Vân sơn thật là đẹp! Ước gì con có thể như bá bá bay lượn khắp nơi!”

Lúc này, Ba Nhạc đang phi hành trên không, hai tay ôm chặt lấy người

điều khiển pháp bảo phía trước. Nó đứng trên pháp bảo hợp thành từ ba

con xúc xắc, làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, thân toàn màu trắng. Người điều khiển chính là Đỗ Tất Thư.



Đúng ra lúc đầu chỉ mình

Lục Tuyết Kỳ đi tiễn Trương Tiểu Phàm, đồng thời đưa Tiểu Đỉnh về lại

Thanh Vân Môn. Nay lại thêm một Ba Nhạc, nên tất nhiên là không thể

“hành không”(1), đành đi bộ mà về. May mắn thay trên đường đi, vừa vặn

gặp lúc Đỗ Tất Thư ra ngoài hành sự, nên đưa luôn Ba Nhạc về Đại Trúc

Phong.



“Cái này đâu tính là gì!” Đỗ Tất Thư hóm hỉnh nhìn Ba Nhạc, vung vẩy đôi tay trên không, nói: ”Lát nữa ta sẽ thi triển môn pháp

thần thông, bảo đảm ngươi sáng mắt ngay!” Hình ảnh Ba Nhạc trong mắt

hắn, như phảng phất hình ảnh thuở nhỏ của tiểu sư đệ mà hắn yêu quý

nhất, cũng đôi mắt trong sáng, khuôn mặt ngây thơ đó. Có điều Ba Nhạc

tinh anh, dễ gần hơn, không ngây ngô, ít nói như tiểu sư đệ năm nào.



“ A A, đa tạ bá bá” Ba Nhạc phấn khích thốt lên. Từ phía sau, Đỗ Tất Thư cảm nhận được thân hình cậu bé run lên vì phấn khích.



Cảnh vật cứ thế lướt qua, từng cánh rừng, con sông, ngọn núi, trì trấn hiện ra rồi trôi đi…







Chạng vạng tối, Ba Nhạc cuối cùng cũng đặt chân tới Thanh Vân Môn đại danh

đỉnh đỉnh. Thông qua những câu chuyện truyền miệng trong dân gian, Ba
Vẫn giọng nói vững vàng như thành đồng, Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “Được.” Nói

xong, hắn vòng hai tay, hướng phía Đỗ Tất Thư thi lễ: “Cáo từ.” Đồng

dạng, Đỗ Tất Thư cũng đáp lễ.



“Hãy đi theo ta, ta dẫn con đến một nơi.”, Lâm Kinh Vũ bình tĩnh đi trước, Ba Nhạc cúi đầu theo sau.



Bóng hình khắc khổ của đứa trẻ, nương theo ánh trăng, nhập nhòa trên nền đất Đại Trúc Phong. Vài chục năm trước cũng có một đứa bé chịu đau khổ, cả

thôn bị giết, thê thảm vô cùng. Lúc này đây, sao thật giống nhau…



Tại một nơi nào đó dưới chân núi Thanh Vân Môn, ba hình ảnh mờ nhạt dưới

ánh trăng, một khỉ, một chó và một đứa trẻ mặt mày mũm mĩm. Đứa trẻ, tuy còn nhỏ, nhưng điệu bộ hết sức lém lỉnh:”Hi hi, tí nữa là không trốn

được rồi”. Nói đoạn, nó đưa tay vuốt vuốt bộ lông rậm của con chó, ra

dáng hết sức quan tâm, rồi lại làm mặt quỷ với con khỉ! Chú chó lông

vàng, to lớn đẫy đà, đích thị là Đại Hoàng. Con khỉ cũng tinh ranh không kém, là Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi. Đứa bé đó, vốn dĩ phải trở về Đại

Trúc Phong, lợi dụng lúc mẫu thân không để ý, lại trốn đi chơi.



Một người hai vật đang hỉ hả đùa vui, bỗng nhiên con khỉ nhảy dựng lên,

miệng kêu chí chí không ngừng. Trong bóng tối, một đại hán thân hình vạm vỡ, hai tay cuồn cuộn như gấu, lại khoác trên mình một chiếc cà sa với ô vuông đỏ vàng xen kẽ. Khí tức trên người thoang thoảng mùi máu, thâm

trầm ác sát.



Đại hán đưa mắt nhìn, bất chợt thấy Tiểu Hôi, rồi

lại nhìn đến đứa trẻ. Trong mắt hắn, như hiện một tia kinh ngạc. Hắn

không nói không rằng, phi thân đi, biến mất vào đêm đen.



Tiểu Đỉnh thở dài, đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của nó ra vuốt ngực liên hồi: “Sợ

chết ta a. Tưởng mẫu thân phát hiện ra mất”. Nói đoạn, nó lại đưa tay

xoa xoa mông.







Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, các cuộc tranh đấu khốc liệt bắt đầu diễn ra







(1) Hành không: du hành trên không bằng pháp bảo



(2) Nói quá: nổ, nói những điều vượt quá khả năng