Tru Tiên II

Chương 20 : Núi cao

Ngày đăng: 11:55 30/04/20




Một ngày lộn xộn lặng lẽ trôi qua, bất quá cho tận tới khi bóng tối ập tới trăng treo cành liễu, trong sân cũng không có ai tới thêm nữa. Tô Văn Thanh sau khi đi vào căn phòng mang chữ Thủy thì không còn động tĩnh gì hết, khoảng sân lích rích, tối nay ngoài tiếng côn trùng khe khẽ trên bãi cỏ xanh phát ra ấy thì chỉ còn lại sự tĩnh lặng.



Đêm đó, Vương Tông Cảnh ngủ rất ngon, rất sâu, không hề có triệu chứng giường mới khó ngủ. Chiếc giường gỗ cứng chắc tỏa mùi thơm gỗ tùng chính là thứ mà hắn rất thích. Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cả căn phòng tựa hồ cũng sáng bừng lên, dù bầu không khí vẫn còn mang chút hơi hướm của sự lười biếng. Vương Tông Cảnh mở mắt ngồi dậy vươn vai trên giường, nó mặc một chiếc áo mỏng rồi đi tới bên cửa sổ, dùng sức đẩy ra, cảnh cửa lập tức bật tung ra ngoài. Một luồng không khí trong lành và hơi ẩm ướt nháy mắt phả vào mặt nó, khiến nó tự nhiên cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.



Liễu rủ biếc xanh đứng bình yên trong sân, đưa mắt nhìn qua, cửa ba căn phòng Kim, Mộc, Thổ vẫn đóng chặt, dường như chưa có người mới đến ở. Ánh mắt Vương Tông Cảnh chuyển động, sau cùng nhìn về phía căn phòng chữ Thủy, cửa phòng vẫn đóng nhưng cửa sổ quay ra sân thì đã mở ra, thấp thoáng còn nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu di động trong phòng.

Vương Tông Cảnh nhìn về bên đó một chút rồi thu ánh mắt lùi lại, giơ tay vặn lưng hoạt động một chút trong phòng mình, sau đó ngồi xuống cạnh cái bàn tròn giữa phòng, mắt nhìn một cái hồ lô miệng tròn to bằng nửa bàn tay đặt trên bàn, mở cái nút gỗ, một mùi thuốc thơm nhạt vấn vít bay ra. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



Trong hồ lô đó có hai mươi viên thuốc, tên gọi là Tích cốc đan, chính là Vương Tế Vũ cho nó lúc chia tay hôm qua. Theo như lời Vương Tế Vũ nói, loại thuốc này chính là do phòng thuốc của Thanh Vân Môn chế ra, người thường ăn một viên thì có thể không thấy đói một ngày, hơn nữa dùng lâu ngày đối với cơ thể chỉ có lợi chứ không có hại, duyên niên ích thọ là việc chẳng phải bàn. Về sau lúc Hội Thi Thanh Vân chính thức bắt đầu vào tháng bảy, mỗi một đệ tử tham gia Hội Thi đều được Thanh Vân Môn phát Tích cốc đan hàng tháng, đối với việc tu đạo tuy không nói có ích lợi nhiều lắm, nhưng so với ăn ngũ cốc tạp lương thì vẫn tốt hơn nhiều.



Vương Tông Cảnh dốc nghiêng hồ lô, một viên thuốc nhỏ màu trắng sữa nhanh chóng lăn ra, trông kích thước cũng không lớn hơn đầu ngón tay, mùi thuốc thơm bốc lên xực mũi. Vương Tông Cảnh quan sát giây lát liền bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cảm giác một cách cẩn thận tình trạng bụng dạ, có điều hồi lâu sau vẫn không thấy có gì lạ phát sinh, cơ thể vẫn y như trước, không có cảm giác khó chịu của cơn đói, cũng không xuất hiện cảm giác cổ quái kiểu bay bổng thần tiên khi uống tiên đan như trong truyền thuyết.

Bất quá có một điểm là thật, bụng không cảm thấy đói nữa.



Như vậy không chừng chính là hơi có tác dụng rồi, Vương Tông Cảnh nghĩ thầm như vậy. Nó đứng lên quan sát xung quanh, vốn định mở cửa đi ra ngoài, nhưng chần chừ một lát lại bỏ ý nghĩ đó, cứ thành thực ngồi lỳ trong phòng. Hôm qua Vương Tế Vũ nói rất rõ ràng, hôm nay sẽ tới dẫn Vương Tông Cảnh lên Thanh Vân Sơn đi giải ngố, cho biết thế nào là phúc địa nhân gian, thắng cảnh của tiên gia. Thành thực mà nói, Vương Tông Cảnh cũng khá thích thú, bởi vậy trước mắt cứ về nằm lại giường, đợi Vương Tế Vũ tới thôi.

Hôm qua Vương Tế Vũ đã nói rõ là sẽ tới sớm, có điều Vương Tông Cảnh nằm trên giường đợi mãi đợi mãi, đợi tới khi mặt trời cao dần, đợi tới khi tiếng người ở các sân khác dần vang, đợi tới khi mắt thấy mặt trời đã lên cao hơn con sào mà Vương Tế Vũ vẫn chưa tới.



Vương Tông Cảnh trong lòng thấy hơi lo lo, cũng không hẳn là vì nóng ruột do phải chờ đợi, trải qua ba năm đấu tranh tìm sự sống giữa rừng rậm nguyên thủy nguy cơ tứ bề, ngoài việc đã bỏ hết sự ngây thơ của trẻ con lúc xưa để rèn luyện thành người kiên định cứng cáp ra còn rèn luyện cho nó đầy đủ sự kiên nhẫn. Trong khu rừng đó, vì đợi cho được một cơ hội đủ tốt để giết chết một con yêu thú to khỏe, nó có thể đợi tới mấy ngày liền, bởi trong rất nhiều thời điểm giữa trận đánh giết sinh tử, một lần tính sai liền có thể mất toi mạng sống.



Tình hình hiện tại đương nhiên còn lâu mới sánh được với chuyện đánh giết tanh máu đó, xem ra quá nửa là Vương Tế Vũ có việc phải lo, bất quá chờ đợi vốn không phải là một chuyện khiến người ta thích thú, Vương Tông Cảnh đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, sau đó đi về phía cửa dùng sức kéo cánh cửa rồi bước ra ngoài.



Trong sân lúc này đã rớt đầy những tia nắng rực rỡ, từ hành lang kéo ra tới cổng, loáng thoáng có thể nghe thấy ngoài đường có tiếng người đi lại. Vương Tông cảnh dỏng tai nghe, không biết hôm nay sẽ lại có bao nhiêu người tới nơi này, cùng nhau nỗ lực vì một chút hy vọng nhỏ nhoi và niềm khao khát có thể bái nhập vào sơn môn của Thanh Vân.



Dạo bước đi ra giữa sân, trên bãi cỏ xanh, dương liễu thả xuống ngàn vạn sợi tơ, Vương Tông Cảnh đưa tay sờ vào gốc cây chắc chắn, từ lòng bàn tay truyền lại một cảm giác thô ráp nhưng lại khiến trong lòng nó tự nhiên sinh ra tình cảm thân thuộc, hai tay hai chân hình như cũng đang phát ngứa, không nhịn được định trèo tót lên cây.



Đúng lúc đó, chợt nghe thấy có một tiếng động nhỏ ngay phía sau, lại chính là tiếng động vọng tới từ chỗ cổng sân, Vương Tông Cảnh trong lòng mừng rỡ ngoái đầu lại nhìn, miệng còn đang định gọi hai từ "tỷ tỷ" thì chỉ giây lát sau liền sững sờ. Chỉ thấy cánh cửa của cổng lớn của khoảng sân bị đẩy ra, người xuất hiện lại không phải là Vương Tế Vũ mà lại là một người đàn ông đĩnh đạc, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, có điều vẻ mặt dửng dưng, đầu mày hơi nhíu tựa hồ đang có tâm sự chôn dấu trong lòng nên không thể tỏ ra vui vẻ.



Người đàn ông đó đưa mắt nhìn Vương Tông Cảnh, nhưng phản ứng của y còn lâu mới lễ mạo nhã nhặn được như Tô Văn Thanh hôm qua, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh một lần liền rời mắt đi chỗ khác rồi bước vào. Vương Tông Cảnh khẽ cau mày, cảm giác người đàn ông trẻ tuổi này có vẻ không phải là kẻ dễ tiếp xúc, nên cũng chẳng tiến tới chào hỏi, chỉ nhìn người đàn ông trẻ tuổi đó quan sát khoảng sân một lượt, sau đó dường như đã phát hiện ra gì đó, rảo bước đi thẳng tới cửa căn phòng khắc chữ Kim, đẩy cửa đi vào trong.



Một tiếng "Băng" trầm đục vang lên, cửa phòng đóng sập lại sau lưng y.



Vương Tông Cảnh nhìn về phía cửa sổ căn phòng đó giây lát rồi quay đầu lại, chợt giật mình, chỉ thấy bên trong cửa sổ căn phòng chữ Thủy, thân hình Tô Văn Thanh không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt nhàn nhạt đang nhìn về phía phòng chữ Kim, vẻ mặt như có tâm sự. Giây lát sau, nàng ta dường như cảm thấy được ánh mắt của Vương Tông Cảnh liền quay đầu nhìn lại. Vương Tông Cảnh hơi chần chừ một chút, sau đó gật đầu với nàng.



Gió khẽ thổi, cành liễu bên người nhẹ nhẹ đong đưa khiến cái bóng trên mặt đất cũng chao đảo tịch mịch.



Tô Văn Thanh mỉm cười, cất tiếng trước: "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"


Vương Tông Cảnh gật đầu cất tiếng đáp ứng, cánh tay vừa động thì lại do dự một chút, Vương Tế Vũ cũng cảm giác được ngoái đầu trừng mắt nhìn nó, sau đó cười: "Thằng ngố, đệ là đệ đệ của tỷ, còn kiêng dè cái gì?"



Vương Tông Cảnh cười bẽn lẽn, cũng cảm thấy mình có hơi ngố thật, liền xích người về phía trước đưa hai tay ôm lấy cái eo nhỏ của Vương Tế Vũ. Vương Tế Vũ quát khẽ, kiếm quyết chỉ ra, tức thì chỉ thấy hào quang của thanh tiên kiếm bùng lên, rực rỡ chói mắt, đầu mũi kiếm hơi chếch lên tựa hồ như đang lấy thế trong giây lát, sau đó rít lên một tiếng sắc bén đánh "Vù", phá không bay thẳng lên trời.



Bên ngoài biệt viện, tiếng kinh hô bật lên nhao nhao vọng ra tận xa, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy cuồng phong ào ào đập vào mặt, mọi vật xung quanh nhanh chóng chìm xuống dưới, không ngừng biến thành nhỏ bé nhưng tòa núi xanh khổng lồ trước mắt vẫn sừng sững. Tà áo bay phần phật, tiên kiếm dưới chân lao đi vùn vụt, tuy không phải là lần đầu tiên cưỡi lên phi kiếm, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cảm thấy hơi chột dạ, cứ cảm thấy dưới chân hụt hẫng, bất giác dựa hẳn thân về phía trước.



Dường như cảm thấy đệ đệ đằng sau có hơi khẩn trương, Vương Tế Vũ khẽ vỗ vào cánh tay Vương Tông Cảnh đang bám ở eo, giống y như hồi nhỏ nàng vẫn từng yêu thương an ủi đệ đệ bé bỏng.



Cuồng phong tạt vào mặt, trái tim loạn xạ của Vương Tông Cảnh dần dần bình phục, từ từ bắt đầu thích ứng. Có điều không biết vì sao, giữa những trận gió điên cuồng hung hăng trước mặt, nó tựa hồ chợt cảm thấy có một mùi u hương nhàn nhạt, ấy là từ thân thể tỷ tỷ dịu dàng mà nó đang ôm trong tay truyền tới, giữa những ngón tay, cách lớp y phục, dường như vẫn cảm thấy được cơ thể mềm mại thân thiết và quen thuộc ấy.



Giống như hồi nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, đó là thứ ấm áp duy nhất mà nó cảm thấy được trong suốt đêm dài.



"Tỷ" Vương Tông Cảnh đột nhiên cúi đầu, gọi khẽ vào tai Vương Tế Vũ.



"Ừm?" Vương Tế Vũ vừa cẩn thận điều khiển phi kiếm bay lên phía trên, vừa tự cảm thấy bên tai nhột nhột, bật cười nói: "Sao nào?"



"Mấy năm qua, đệ nhớ tỷ lắm."



Vương Tế Vũ trầm mặc giây lát rồi khẽ thở dài, đưa tay vỗ lên cánh tay đệ đệ, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước nơi có một đám mây trắng càng lúc càng gần. Đã bay lên tận trời xanh rồi, khuôn mặt nàng dần nở một nụ cười.



Một mảng trắng xóa dường như có hơi trong suốt chiếu vào trong mắt, theo sự khuấy động của gió, Vương Tông Cảnh giữa làn gió phật phật chợt nổi hứng, không nhịn được hét lớn "AAAA" khiến Vương Tế Vũ giật nảy mình trách mắng hắn một hồi, sau đó bật cười chấn động cánh tay, tốc độ tiên kiếm thình lình tăng nhanh, bay đi như ánh chớp phát ra tiếng rít phá không, "rẹt" một cái xông thẳng vào giữa biển mây.



Trong nháy mắt, hai người đã bị mây mù mênh mông trắng toát bao vây, tầm nhìn không vượt quá ba trượng xung quanh, nhưng Vương Tế Vũ hiển nhiên khá có kinh nghiệm, mang Vương Tông Cảnh bay đi vùn vụt, nhẹ nhàng xuyên vào biển mây một cách thành thục. Vương Tông Cảnh cố gắng mở to mắt nhìn khắp xung quanh, chỗ nào cũng là mây mù, thỉnh thoảng có thể thấy một góc tòa núi khổng lồ màu xanh, hoặc ghềnh đá chênh vênh, hoặc là vách đá phẳng như gương, lại có khi là những gốc cổ tùng vặn vẹo như những người khổng lồ đang giơ tay. Thoáng chốc, những cảnh vật đó như kinh hồng, biến mất trong sóng mây mù mịt, không thấy đâu nữa.



Ở chỗ này trong biển mây, mây mù càng thêm dày đặc khác thường, Vương Tông Cảnh theo Vương Tế Vũ bay đi hồi lâu, chỉ cảm thấy phi kiếm luôn bay rất nhanh, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi tầng mây, còn hơn xa tầng mây mà ngày trước Lâm Kinh Vũ từng đưa nó bay ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ngoại trừ việc đó, ngọn núi nguy nga sừng sững ẩn giấu trong mây mù cũng tới tận giờ vẫn dường như chưa thấy đỉnh, vẫn cao cao mãi lên phía trên, tựa hồ thực sự có thể thông lên tới cửu thiên nơi thần tiên cư ngụ vậy.



Trong lúc tinh thần nó đang bay bổng, chợt nghe thấy Vương Tế Vũ quát mau một tiếng, đồng thời nhắc: "Tiểu đệ, lưu ý nhé."



Lời còn chưa dứt, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy trước mắt sáng bừng, thanh phi kiếm đã xông ra khỏi biển mây. Trong khoảnh khắc, chỉ còn thấy có bầu trời bao la, trọn vẹn hiện ra trước mắt. Bầu trời xanh thẳm sạch tinh, một ngọn núi nguy nga hùng vĩ sừng sững giữa đất trời, xuyên thủng tầng mây lên tận trời cao như một thanh kiếm sắc vĩnh hằng ngạo thị thiên địa, bễ nghễ thế gian. Dường như khí thế kiệt ngạo ấy từ khi sinh ra tới giờ, trải qua ngàn vạn năm chưa từng giảm sút nửa phân.



Thanh Vân Sơn!



Thông Thiên Phong!