Tru Tiên II

Chương 54 : Gian tế

Ngày đăng: 11:56 30/04/20




Gương mặt mập mạp quen thuộc kia hiện ra sắc tím xanh ngắt, có chút vặn vẹo, hai mắt trợn lên, chỉ không biết trước khi chết hắn đã nhìn thấy cái gì. Ở lồng ngực Ba Hùng có một lỗ máu, xem ra đấy là chỗ trí mạng rồi.



Vương Cảnh Tông há to miệng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trong đầu hỗn loạn, rõ ràng trong lòng muốn nói cái gì đấy, rồi lại không biết nói gì cho phải. Trong trí nhớ của hắn, không lâu trước đây trong đêm dài vắng, mập mạp tươi cười đứng ở trong hỏa tự phòng thăm hỏi bệnh tật lúc chính mình mê man, thời khắc tỉnh táo, hắn vẫn nhớ như in nụ cười ôn hòa của Ba Hùng.



Thế nhưng, mới chỉ mấy canh giờ, cũng chỉ mấy canh giờ mà thôi, hai người đã âm dương cách biệt.



Là ai giết hắn, tại sao lại đi giết một người mập mạp, bình thường không có chút thu hút ?



Tô Văn Thanh cũng kinh ngạc, nhưng nàng trấn tĩnh lại nhanh hơn nhiều so với Vương Tông Cảnh, đồng thời nàng cũng chú ý tới sắc mặt khó coi của Vương Tông Cảnh, nhìn ra có chút kích động, trên mặt lộ ra vài phần lãnh lẽo, vài phần lo lắng, bước lên một bước, nhích gần Vương Tông Cảnh, thấp giọng nói: "Vương công tử, huynh bệnh nặng mới khỏi, không nên kích động."



Vương Tông Cảnh giật mình, xoay đầu lại, gật đầu nhẹ với Tô Văn Thanh, rồi nói nhỏ : "Biết rồi". Nhưng ánh mắt lại rất nhanh nhìn cái thi thể dưới thạch bích.



Tăng thư thư nhẹ buông tay, chiếu rơi xuống, phủ lên thân thể và mặt Ba Hùng, xa xa phần đông đệ tử mới vây xem một hồi rối loạn, âm thanh xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Tống Đại Nhân nhíu mày, một mực quan sát hướng Mục Hoài Chính vẫy vẫy tay. Mục Hoài Chính bước nhanh tới. Mọi người chỉ thấy hai vị Thanh Vân trưởng lão thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, Mục Hoài Chính đang trả lời còn quay đầu thoáng liếc qua Vương Tông Cảnh.



Cuối cùng, Tống Đại Nhân khẽ gật đầu, liếc nhìn Tăng Thư Thư một cái rồi nói: "Cho tất cả mọi người giải tán đi."



Mục Hoài Chính đáp ứng một tiếng, rồi xoay người lại, cất cao giọng : "Chư vị, xin mời trở về, việc nơi đây đã có sư trưởng bổn môn lo, không cần vây xem." Nói rồi vung tay lên, mấy đệ tử Thanh Vân nhao nhao đi về, một dám đệ tử mới bị xua đuổi xuống phía dưới, bắt đầu chậm rãi đi ra nhưng không ít người vẫn ngoái đầu lại hiếu kỳ xem cái thi thể kia.



Đám người Vương Cảnh Tông một lần nữa hòa lẫn vào dòng người trở về, sắc mặt Vương Cảnh Tông có chút mờ mịt. Cừu Điêu Tứ không nói một lời, chỉ có Tô Văn Thanh bị rớt lại phía sau cùng ca ca Tô Văn Khang thấp giọng trò chuyện. Sắp đến nội viện thứ hai mươi ba, Tô Văn Thanh đột nhiên giữ Tô Văn Khang lại tựa hồ dặn dò điều gì. Tô Văn Khang nhăn mặt, dường như không tình nguyện, nhưng Tô Văn Thanh mặc kệ hắn, chẳng qua là lặp lại một lần. Tô Văn Khang bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng rồi trở về.



Đi đến nội viện thứ hai mươi ba, Vương Cảnh Tông vô thức nhìn thoáng qua căn phòng của Ba Hùng, chỉ thấy cái cửa sổ đóng chặt, giờ khắc này hắn mới nhớ tới, thời gian dài như vậy nhưng đều là Ba Hùng tìm hắn, hắn chưa một lần ngồi trong phòng Ba Hùng.



Hình ảnh khuôn mặt hiền lành, mập mạp lại một lần nữa hiện ra trước mặt, Vương Cảnh Tông nhất thời hoảng hốt, chậm rãi trở lại phòng của mình. Đờ đẫn ngồi bên chiếc bàn tròn, khẽ quay đầu, rồi lại nhìn cây nến trên bàn, ngọn lửa thiêu đốt cây nến, giọt nến giỏ xuống tạo thành một điểm nhỏ trên thanh sắt.



Tiếng bước chân vang lên ở cửa, Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ một trước một sau đi vào bên trong. Cửu Điêu Tứ sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau khi đi vào thoáng nhìn qua Vương Tông Cảnh, rồi im lặng đứng ở một bên. Tô Văn Thanh để ý sắc mặt hắn, đến bên ôn nhu nói: "Làm sao vậy, có phải không cảm thấy thoải mái?"



Vương Tông Cảnh cười khổ một tiếng lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì lớn, chẳng qua ta không nghĩ một người tốt bụng như mập mạp lại bị giết, ta nghĩ không thông, rốt cuộc ai đã giết hắn ?" Nói tới đây, nàng nhìn thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh khó coi, nhịn không được lại nói : "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, sức khỏe mới là quan trọng."


Mục Hoài thản nhiên nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, nói : "Mấy người các vị nghe cho kỹ, mấy ngày gần đây sư phó tới Tây Bắc Lương Châu âm thầm dò hỏi tân nhân thế gia, đệ tử bổn môn truyền về, Ba Hùng tự xưng nguyên quán Lương Châu, hắn nói là mang họ Ba, nhưng tộc nhân của Ba tộc phủ nhận có người Ba Hùng này, đồng thời căn cứ vào việc kiểm tra di vật trong phòng Ba Hùng, phát hiện ra một pho tượng Ma giáo tà thần "Thiên Sát Minh Vương" tiểu tượng, cùng với mấy phong thư báo tin cho Ma giáo. Có thể kết luận, Ba Hùng chính là ma giáo nghiệt đồ lẻn vào Thanh Vân Môn làm gian tế."



"Cái gì..." đám người Vương Cảnh Tông nhất thời ngây người, hai chữ "Ma giáo" kia giống như sét đánh ngang tai. Vương Cảnh Tông thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình, vừa kinh ngạc lại chấn động. Trước mắt không tự chủ được chợt hiện ra nụ cười trên khuôn mặt mập mạp, vô luận ra sao cũng không cách nào nghĩ ra Ba Hùng với Ma giáo yêu nhân có liên hệ.



Đám người Mục Hoài nghiêm nghị, ngữ điệu âm vang, không có nửa phần là nói giỡn, hơn nữa những đệ tử Thanh Vân với bóng dáng bận rộn ngoài kia, thì chuyện này không thể nghi ngờ tuyệt đối là thật.



Mục Hoại nhàn nhạt đảo mắt qua những người đứng trong biệt viện, trên mặt bọn họ hiện ra thần sắc phức tạp, trầm mặt một lát, cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng xoay người rời khỏi sân.



Tô Văn Thanh và Cửu Điêu Tứ sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên nhất thời không thể chấp nhận sự thật này. Vương Cảnh Tông âm trầm, ngỡ ngàng nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng ở kia. Trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên nhưng lời nói ngày đó của Tiêu Dật Tài.



Nhân sinh có thiện tất có ác, mọi sự có đúng tất có sai.



Ngươi vì sao muốn giết người ?



Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, phải tự mình gánh vác, tự mình vượt qua...



Hắn ngơ ngác nhìn gian phòng, người đã đi, phòng vẫn còn đó. Một lát sau, từ ngoại viện truyền đến một âm thanh ồn ào, đi đến cửa, đưa mắt nhìn bồn phía, chỉ thấy một đám đệ tử Thanh Vân đang ra vào đình viện. Tin tức kia như một cơn sóng, từng tầng từng tầng quay cuồng mà đi, đem cái chết của người có tên có tên có tuổi, mà lần lượt xóa rửa, cuốn đến nơi và đen tối nhất.



Trên đường lớn ở ngoại viện, một người lẳng lặng đang đứng, nhíu mày, thần sắc nghiêm nghị nhìn cảnh này, chính là Minh Dương đạo nhân. Vương Tông Cảnh đứng trên bậc thang ở cửa đình viện, không lâu cũng nhìn thấy hắn. Minh Dương đạo nhân có cảm giác, quay đầu lại xem cũng trông thấy Vương Tông Cảnh.



Hai người nhìn nhau, Vương Tông cảnh ngẩn người hồi lâu, chậm rãi bước xuống bậc thang, đi đến bên người Minh Dương đạo nhân. Hai người gặp nhau, thân thể Vương Tông Cảnh dừng lại một chút, mặt đờ đững mà cứng ngắc, thấp giọng nói: "Ta muốn đi gặp hắn. ", âm thanh vang lên có vài phần bất đắc dĩ.



Minh Dương đạo nhận khóe mắt hơi run rẩy một chút, cũng không có nhìn lại, chậm rãi gật đầu.