Tru Tiên II
Chương 62 : Bí thuật
Ngày đăng: 11:56 30/04/20
Đường Ất, Viện hai mươi ba, phòng chữ Hỏa, Vương Tông Cảnh im lặng ngồi trong phòng, dường như hắn đang suy nghĩ về điều gì đó. Vẻ mặt hắn âm tình bất định càng khiến cho không khí trong phòng càng trở nên u ám. Mấy ngày nay, có lẽ do mỗi ngày đều gặp mặt nên mọi người chung quanh vẫn chưa thể nào phát hiện ra, nhưng quả thật khuôn mặt cũng như khí chất của Vương Tông Cảnh so với ngày vừa mới tiến vào Thanh Vân biệt viện đã thành thục hơn không ít, bớt đi một phần ngỗ ngược và nhiều hơn vài phần trầm ổn.
Chỉ là giờ phút này, sau khi hắn trầm tư một lúc lâu, trên mặt hắn chầm chậm xuất hiện biến hóa, giống như hắn đang nhớ đến việc gì đó khiến trong lòng dâng lên một cỗ hận ý, trên mặt thoáng xẹt qua một tia tàn ác. Lại qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một tờ giấy trắng đặt lên bàn, đồng thời chuẩn bị bút mực, sau khi tập trung suy nghĩ một lát, liền viết lên trên giấy.
Cầm bút chặt trong tay, tốc độ phóng bút của hắn cũng không nhanh lắm. Hơn nữa những nét mực xuất hiện trên giấy đều không phải là chữ, trái lại nó giống như những đường nét đơn giản, phác họa một cái khung trông giống hình dạng của một căn nhà. Sau mỗi một nét vẽ, Vương Tông Cảnh dừng lại một chút, cẩn thận suy nghĩ, rồi sau đó mới tiếp tục hạ bút. Từ bức tranh đang dần hình thành trên trang giấy, hận ý trên khuôn mặt hắn ngược lại phai nhạt từ từ, chỉ là ánh mắt lại lóe lên không ngừng. Vào lúc này, sắc mặt hắn đã trở lại vẻ lạnh nhạt, ánh mắt tập trung nhìn vào bức tranh trên giấy. Dường như bức tranh này vẽ một căn nhà trong một thôn trang nào đó, điểm đặc biệt là căn nhà này khá lớn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều căn nhà nhỏ khác vây quanh, hắn nhìn chằm chằm nơi đó nhìn thật lâu, thật lâu...
"Năm năm..."
Những âm thanh kia rơi vào không gian tĩnh lặng trong phòng, như những lời độc thoại của bản thân hắn.
Một ngày nặng nề cứ thế trôi qua, đối với người mang đầy tâm sự trong lòng mà nói, một ngày như thế quả thật quá dài. Nhưng ngay ngày hôm sau, toàn bộ những đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân trong biệt viện Thanh Vân đều bị kinh hãi bởi một tin tức mới, tin tức này giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ đang tĩnh lặng, làm dấy lên những con sóng thật lớn.
Sau khi hội thi Thanh Vân bắt đầu được khoảng nửa năm, Thanh Vân Môn bỗng nhiên quyết định cho toàn bộ đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân tiến hành một khảo nghiệm hoàn toàn mới. Theo tin tức từ đám trưởng bối Thanh Vân Môn thì toàn bộ những đệ tử mới đều phải tiến vào một bí cảnh do Thanh Vân Môn dùng đại thần thông sáng tạo ra. Tất cả mọi người tham gia đều phải trải qua nhiều loại khảo nghiệm trong đó, cuối cùng nếu như tìm được Thanh Mộc lệnh bài được giấu tại một nơi bí mật trong bí cảnh thì xem như vượt qua lần khảo hạch này.
Tin tức này vừa lọt ra ngoài khiến toàn bộ những người tham gia cuộc thi Thanh Vân kinh hãi. Phải biết rằng cuộc thi Thanh Vân đã tổ chức được nhiều năm, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, những quy củ trong quá trình thí luyện cũng sớm đã bị người ta hiểu rõ. Trước giờ, trong các cuộc thi Thanh Vân cũng chỉ là việc Thanh Vân Môn truyền xuống công pháp, rồi lệnh cho các đệ tử tự mình tập luyện. Đợi một năm sau mới tiến hành sát hạch lại từng người. Trong suốt những năm tháng đó cũng thay đổi quy củ đôi chút, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến kết quả sau cùng. Cũng không biết tại sao năm nay lại khác mọi năm như vậy, đột nhiên bắt những đệ tử mới phải tham gia sự kiện này.
Rõ ràng việc này đã gây ra động tĩnh rất lớn, tất nhiên đây chính là sự kiện quan trọng của Thanh Vân Môn nhằm tuyển chọn đệ tử mới. Cũng có thể khẳng định rằng sau khi Thanh Vân thí luyện chấm dứt, sự kiện này sẽ ảnh hưởng to lớn đến việc chọn lựa đệ tử nhập môn. Mặc dù cũng có không ít đệ tử trong lòng kinh ngạc, đối với sự kiện này có phần bất mãn, nhưng Thanh Vân Môn là một trong những môn phái nổi tiếng khắp thiên hạ, cho nên những đệ tử bình thường này cũng không dám nhiều lời, chẳng qua chỉ là than phiền dăm ba câu rồi thôi.
Chỉ có điều phần lớn những đệ tử tỏ ra bất mãn đối với sự kiện lần này đều xuất thân từ đám đệ tử thế gia. Nếu như bình thường, dựa vào những quy củ hiện giờ, bọn hắn chỉ cần thành thật chăm chỉ tu luyện, rồi sau lưng có gia tộc hỗ trợ, thì cơ hội trở thành đệ tử chính thức Thanh Vân Môn so với những kẻ bình thường khác lớn hơn rất nhiều. Cũng có không ít người hoài nghi mục đích hành động lần này của Thanh Vân Môn là để uốn nắn lại cục diện hiện nay trong môn phái. Chẳng qua, dù thế nào đi nữa, việc này nếu đã được Thanh Vân Môn tuyên bố, mọi việc xem như đã được quyết định, mọi người dù có oán hận thêm nữa cũng không thể không tham gia cuộc thi Thanh Vân, cho nên nhiều người rất nhanh tập trung vào những quy củ bắt buộc phải tuân theo trong bí cảnh.
Bí cảnh là nơi nào thì đám sư trưởng Thanh Vân Môn cũng không nói rõ, mọi người chỉ có thể biết được chính là trong đó rất thần kỳ. Nó được Thanh Vân Môn sử dụng đại thần thông tạo ra, chẳng qua nếu có thể chứa hơn chín trăm đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện, thì diện tích trong đó nhất định là không nhỏ. Bởi vậy, cũng có thể thấy được sự cường đại của đạo pháp Thanh Vân Môn. Về phần Thanh Mộc lệnh bài mà mọi người cần phải tranh đoạt, thật ra nếu tỉ mỉ hình dung một chút thì thấy chẳng qua nó chỉ là một cái thẻ bài bằng gỗ màu xanh lớn chừng năm tấc, trên mặt có khắc ba chữ "Thanh Mộc Lệnh" rất dễ nhận ra.
Thanh Mộc lệnh bài tổng cộng chỉ có bốn mươi cái, được giấu ở những nơi vô cùng bí mật rải rác khắp nơi trong bí cảnh. Nói cách khác, cuối cùng có thể chiển thắng, cũng chỉ có bốn mươi người mà thôi.
Trừ những thứ đó ra, đám trưởng bối Thanh Vân Môn cũng không tiết lộ gì nữa, nhưng những người có thể tới đây tham gia cuộc thi Thanh Vân thì có ai là kẻ ngốc đâu, mọi người rất nhanh hiểu được, thì ra từ trước tới giờ sau mỗi đợt Thanh Vân thí luyện, cuối cùng cũng chỉ có chính xác bốn mươi người được Thanh Vân Môn thu làm môn hạ đệ tử.
Hai con số này trùng hợp như thế, hàm ý trong đó có thể nói là rõ như ban ngày.
Thời gian mở cửa bí cảnh chính là vào ba ngày sau. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Trở lại trong tự viện của đám đệ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân, tất cả đều bị tin tức bất thình lình này làm chấn động tâm tư, đa số đều không còn hứng thú tu luyện. Tất cả mọi người đều đàm luận về hành trình sẽ trải qua trong bí cảnh lần này, ai cũng không dám xem thường.
Mục đích mọi người đi tới nơi này không phải là vì muốn gia nhập đại môn phái tu chân đệ nhất thiên hạ, tiếng tăm lẫy lừng khắp thần châu, Thanh Vân Môn hay sao?
Cho dù chỉ là cơ hội mong manh đi nữa cũng không thể dễ dàng bỏ qua, huống chi ý tứ ám chỉ rõ ràng như thế.
Khác với không khí nóng như lửa trong tự viện, tình cảnh trong đường Ất, viện hai mươi ba có vẻ trầm lắng hơn đôi chút. Nhưng đám năm người Vương Tông Cảnh cũng không ngoại lệ, cả đám đều đang túm tụm dưới cây liễu trong sân, nhỏ giọng thương lượng chuyện này.
Nơi cửa vào đình viện, Đại Hoàng uể oải nằm ở trên thềm đá, còn Tiểu Hôi thì tựa vào bên hông nó. Trông điệu bộ của con khỉ này thì dường như nó có vẻ đang buồn chán, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu liếc nhìn năm người đang đứng trong sân một cái, rồi cầm lấy quả dại không biết lấy từ đâu đưa lên miệng cắn một nhát, tiếp đó nhai ngon lành.
Trong một mảnh rừng khác còn tối tăm mù mịt hơn, chung quanh tất cả đều là những cây đại thụ cao lớn cực kỳ rậm rạp, không khí cực kỳ yên tĩnh, chẳng những không có chim hót thú rống, mà ngay cả những âm thanh của côn trùng vốn có ở nơi đây cũng đã biến mất.
Ngoại trừ bóng tối, chỉ còn lại không gian yên tĩnh khác thường...
Sắc mặt Tô Tiểu Liên trông có vẻ tái nhợt, nàng nhìn cảnh vật xung quanh, trong mắt cũng mang theo vài phần sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao nàng vẫn là kiên trì đi tới sâu bên trong mảnh rừng rậm tối tăm này, sau đó đứng lại rồi mở to hai mắt cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Một bóng đen giống như linh hồn người chết, vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau của nàng, dù vậy Tô Tiểu Liên lại không hề hay biết, nàng vẫn còn đang nhìn vào mảnh tối tăm phía trước, như là đang tìm kiếm gì đó. Ở sau lưng nàng, bóng đen kia dừng lại một lúc lâu, thấy Tô Tiểu Liên vẫn còn bộ dáng sợ hãi, lúc này cái bóng mới chậm rãi bay tới. Không bao lâu sau, ở phía trước Tô Tiểu Liên, từ sau lưng một cây đại thụ chậm rãi hiện ra một thân hình cao lớn được bao phủ bởi một đám khí màu đen, tiếp đó một giọng đàn ông khàn khàn trầm thấp từ trong đám khí màu đen phát ra:
"Ngươi đột nhiên tới tìm ta là vì chuyện gì?"
Tô Tiểu Liên đột nhiên thấy bóng người màu đen xuất hiện ở trước mắt mình, không tự chủ được lui về phía sau từng bước, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi, sắc mặt trông có vẻ càng tái nhợt.
Bóng dáng bên trong đám khí đen ngoại trừ một câu hỏi ra, liền ẩn thân bên trong bóng cây, có vẻ cũng không bởi vì Tô Tiểu Liên không lập tức trả lời mà tức giận, mà ngược lại hắn kiên nhẫn im lặng chờ đợi. Tô Tiểu Liên cố gắng thở sâu vài lần để áp chế nỗi sợ hãi, dần dần nàng cũng bình tĩnh lại, sau một lúc do dự cuối cùng cũng nói : "Ba ngày sau, Thanh Vân Môn sẽ cho chúng ta tham gia một đợt khảo nghiệm trong bí cảnh."
"Bí cảnh?" Bóng người trong đám khí đen rõ ràng bị chấn động bởi tin tức này, sau đó liền mở miệng hỏi Tô Tiểu Liên cẩn thận về chuyện bí cảnh này. Chẳng qua Tô Tiểu Liên cũng chỉ là một đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện như bao đệ tử khác mà thôi, thêm vào đó Thanh Vân Môn thông báo tin tức không rõ ràng, cũng không để lộ quá nhiều thông tin, nhưng dù là như thế cũng người đàn ông trong bóng đen kia dường như rất kinh ngạc, thỉnh thoảng lại tập trung suy tư.
Tô Tiểu Liên thuật lại theo lời kể của rất đông đệ tử tham gia khảo hạch trong bí cảnh rằng số lượng tổng cộng của Thanh Mộc Lệnh chỉ có bốn mươi cái, nhưng xem ra bóng đen thần bí căn bản là không quan tâm đến việc này, hắn chỉ quan tâm đến đạo thuật mở ra bí cảnh kỳ diệu kia mà thôi.
Cuối cùng, sau khi hắn hỏi đi hỏi lại Tô Tiểu Liên nhưng vẫn không thu được tin tức cần thiết, liền không nói tiếng nào nữa, rồi đứng trong đám khí đen trầm giọng nói: "Việc này ta đã biết, ngươi quay về đi thôi, Thanh Vân Môn nếu đã dám để cho toàn bộ đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện tiến vào bí cảnh, nhất định là nắm chắc có thẻ bảo vệ tính mạng cho các ngươi. Về phần nên làm thế nào sau khi tiến vào bí cảnh, ngươi tự mình nắm chắc đi. Dù sao những lời nên nói ta cũng đã nói với ngươi rồi, tương lai của ngươi ra sao, cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi."
Tô Tiểu Liên yên lặng gật đầu, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, lúc này nàng mới xoay người, nhưng đột nhiên trên mặt lại thoáng xuất hiện vẻ tàn nhẫn hiếm thấy, sau đó ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Còn có một việc, gần đây ta phát hiện có người đang âm thầm theo dõi ta."
"Hả?" Lời này vừa nói ra, dù là người trong bóng đen có đạo hạnh cao thâm cũng phải lấy làm kinh hãi.
"Người nọ là đệ tử Thanh Vân Môn, nghe nói địa vị của hắn trong Thanh Vân Môn cũng không thấp, đạo hạnh trong cùng thế hệ cũng được coi là nhân tài kiệt xuất, hắn tên Âu Dương Kiếm Thu, là môn hạ để tử của Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư trưởng lão." Tô Tiểu Liên nói đến đây, không biết thế nào lại đột nhiên cảm giác cổ họng của mình trở nên khô khốc, nàng nhìn về phía đám khí đen không ngừng lay động kia, nhịp tim của nàng không tự chủ được đập nhanh hơn, nhưng nàng vẫn là cắn răng, đem những lời như dao găm này từ trong miệng từng chữ rõ ràng nói ra.
"Ta chỉ là vô tình mới phát hiện hắn đang theo dõi ta, nhưng sau liên tục mấy ngày ta chú ý cảnh giác thì đều phát hiện người này lảng vảng gần những nơi ta đến, ta cũng không hiểu được hắn đối với ta có ý đồ gì, nhưng đạo hạnh của hắn cao hơn ta rất nhiều, một số thời điểm ta căn bản không thể phát hiện hắn..."
"Được rồi." Bỗng nhiên, người đàn ông trong bóng đen đó thấp giọng hét lên, Tô Tiểu Liên lập tức im miệng lại. Lại chờ thêm một lát, Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn trộm về phía trước, chỉ thấy trong chỗ bóng râm ấy, khí màu đen bắt đầu chuyển động, từ từ cuồn cuộn bốc lên, một chút cũng nhìn không ra vẻ mặt của người đó trong đám khí màu đen. Chính vào lúc tận đáy lòng nàng mê hoặc và căng thẳng, thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông trong đám khí màu đen truyền tới, chậm rãi nói: "Chuyện này ta đã biết, cô quay về đi. ngày thường không cần để ý tới người này nữa, hãy coi như không biết được chuyện này, ta tự có chủ ý."
Tô Tiểu Liên không ngờ người áo đen kia lại có thể trả lời như thế, không khỏi ngây người một chút. Nhưng sau đó vẫn thấp giọng đồng ý, xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Nhưng chính vào lúc này, người áo đen đó giống như phát hiện ra điều gì, mang theo vài phần khó hiểu, thân hình hơi chuyển động, tựa như muốn mở miệng giữ Tô Tiểu Liên ở lại. Tuy nhiên hắn lập tức kìm lại được, mặc cho Tô Tiểu Liên rời đi. Sau khi bóng hình người thiếu nữ ấy biến mất trong khu rừng rậm tăm tối kia, hắn mới mang vài phần nghi hoặc, dùng giọng lẩm bẩm mà chỉ có hắn mới có thể mới nghe thấy nói: "Kỳ lạ, sắc mặt nàng ta sao trông có vẻ tốt hơn nhiều vậy, giống như lực Tu La đã bị đè nén xuống và dần dần suy yếu, chuyện gì đây…"
Chăm chú suy nghĩ một hồi lâu, người mặc áo đen cũng không có được đáp án gì, bèn lập tức không nghĩ thêm nữa, từ từ xoay người, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, xuyên qua đám khí màu đen và rừng cây rậm rạp, lạnh lùng nhìn về một nơi nào đó ở dãy núi Thanh Vân. Sau một lát, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Âu Dương Kiếm Thu, Phong Hồi Phong... Tăng Thư Thư… ha ha ha…"
Một tràng tiếng cười như băng lạnh đến thấu xương, xa thẳm vang vọng ở nơi sâu nhất của khu rừng rậm này.