Tru Tiên II

Chương 75 : Tang thương (1+2)

Ngày đăng: 11:56 30/04/20




Đứng yên trong bóng tối, đưa mắt nhìn ra bốn phía cũng không có một tý ánh sáng nào. Bốn phương tám hướng vô hạn vô biên đều là một mảng đen nhánh. Phảng phất tiếng quỷ khóc, đâu đó lại có quỷ ảnh đáng sợ lóe lên trước mắt. Tên quỷ vương đỉnh thiên lập địa đáng sợ trong trí nhớ với cặp mắt to lớn dữ tợn bỗng nhiên biến thành một đôi mắt rồng khổng lồ như muốn đoạt hồn kẻ khác. Một tiếng rồng rống to kinh thiên động địa xé rách trời cao, tựa như sấm nổ bên tai làm cho hắn như tan xương nát thịt, thống khổ vạn phần.



Vương Tông Cảnh "A" một tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bộ ngực liên tục phập phồng, hít từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển.



"Ngươi đã tỉnh rồi." Tiếng thăm hỏi nhàn nhạt truyền đến, Vương Tông Cảnh lấy lại bình tĩnh rồi quay đầu nhìn lại, sau đó chợt ngẩn ra. Chỉ thấy đằng trước phòng để một tủ sách, trên bàn đốt một ngọn đèn dầu, đương kim chưởng giáo Thanh Vân môn Tiêu Dật Tài ngồi dưới đèn với sắc mặt thong dong, lạnh nhạt, đang dùng bút viết lên tờ giấy trắng. Ngay cả khi hỏi Vương Tông Cảnh cũng không hề ngẩng đầu lên.



Vương Tông Cảnh "vâng" một tiếng, sau đó thấy Tiêu Dật Tài không có ý muốn tiếp tục nói chuyện lúc này thì liền ngẩng đầu nhìn bốn phía, đánh giá một phen địa phương mình đang ở. Căn phòng có vẻ rộng rãi, trừ nơi Tiêu Dật Tài làm bàn đọc sách ra, hai bên bên cạnh hắn là tường lấp kín với các giá sách, phía trên có rất nhiều quyển sách cổ. Không khí tản ra một mùi thư hương nhàn nhạt.



Thoạt nhìn thì giống như là một thư phòng.



Vương Tông Cảnh đang nằm trên một chiếc giường gỗ kê sát vào vách tường bên cạnh cửa. Nhưng lúc này cánh cửa đang đóng. Trong phòng cũng chỉ có hai người Vương Tông Cảnh và Tiêu Dật Tài.



"Nơi này là thư phòng trên Ngọc Thanh điện của ta. Ngươi và Trương Tiểu Đỉnh trong dị cảnh mệt mỏi quá mức, nguyên khí bi đả thương, chỉ sợ dao động căn cơ cho nên ta liền đem ngươi về Thông Thiên Phong." Nói đến đây, hắn hạ giọng, chậm rãi nói: "Dĩ nhiên, chuyện này cũng ít người biết."



Vương Tông Cảnh "À" một tiếng, sinh lòng cảm kích đối với Tiêu Dật Tài. Mặc dù nhìn vị Tiêu chân nhân này thần sắc nhàn nhạt, nhưng hắn làm chuyện gì cũng là muốn tốt cho mình. Tông Cảnh liền đứng lên, hướng hắn thi lễ một cái. Tiêu Dật Tài liếc hắn một cái rồi nói: "Đừng đa lễ, nghỉ ngơi cho tốt đi."



Vương Tông Cảnh đáp ứng, ngồi vào mép giường, nói: "Chân nhân, ta đã ngủ bao lâu rồi?"



Tiêu Dật Tài viết xong chữ cuối cùng, đem trang giấy tràn ngập chữ để sang một bên rồi dùng thanh ngọc chặn lại cẩn thận. Sau đó lại lấy ra một tờ giấy trắng khác bắt đầu viết chữ, đồng thời miệng nói: "Cũng hai ngày rồi."



"Hai ngày rồi a…" Vương Tông Cảnh lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền vội vàng hỏi: "Chân nhân, Tiểu Đỉnh… nó ra sao rồi?"



Tiêu Dật Tài ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục viết chữ, thản nhiên nói: "Nó đã bị cha mẹ dẫn trở về Đại Trúc Phong rồi. Có một đám người tranh nhau chiếu cố hắn. So với ngươi thì hơn rất nhiều. Không cần phải lo lắng."



Vương Tông Cảnh đỏ mặt lên, nghĩ thầm đúng là thế, liền câm miệng không tiếp tục hỏi nữa. Tiêu Dật Tài vẫn cúi đầu viết chữ. Nhìn tư thế ngồi cao ngất, chữ viết nhìn từ xa cũng cực kì tuấn dật. Thật không phụ với danh xưng hai chữ Dật Tài.



Vương Tông Cảnh đợi một lát, thấy Tiêu Dật Tài cũng không có ý muốn nói chuyện, mình ngồi không cũng không có gì làm, liền nhẹ nhàng đứng dậy rồi nhìn tùy ý sách để trong thư phòng. Trong phòng có rất nhiều bộ sách, trong đó nhiều nhất chính là Đạo gia kinh điển: Đạo Đức Kinh, Hoàng Đình Kinh, Nam Hoa trải qua, Bão Phác Tử, Ngụy Bá Dương, Chu Dịch Tham Đồng Khế, … cơ hồ không đâu mà không có. Ngoài ra cũng có khá nhiều bàng môn tạp thư, thiên văn địa lý, phong tục con người, cho đến miêu tả thiên địa vạn vật kì trân dị bảo chim quý thú lạ, bản sao tàn thiên Thần Ma Chí Dị cũng ở trong đó.



Lộng lẫy bắt mắt, nhưng vừa nhìn tên cuốn sách liền lâm vào một loại cảm giác như lạc vào biển sách khôn cùng. Vương Tông Cảnh hoa cả mắt, nhưng trong lòng thì dâng lên hiếu kỳ. Chính lúc này thì nghe được thanh âm Tiêu Dật Tài từ phía sau truyền đến: "Hành trình dị cảnh lần này ngươi làm rất tốt."



Vương Tông Cảnh vội vàng quay người lại, chỉ thấy Tiêu Dật Tài bất tri bất giác vừa viết xong một trang giấy, lần nữa đem đặt ở bên cạnh sau đó thả bút lông trong tay ra rồi vuốt vuốt cổ tay. Tầm mắt đạt tới nơi thì thấy một xấp giấy giày. Hắn viết cái gì mà viết nhiều như vậy vẫn không xong.



Tiêu Dật Tài ánh mắt chớp động, cũng không tiếp tục viết liền mà trầm mặc một lát, sau lại nói: "Lần này sở dĩ có thể mở cửa dị cảnh là bởi vì ta ở cấm địa bổn môn Huyễn Nguyệt Động Phủ lấy được một món tên "Mãng Cổ Thần Châu". Bảo vật này có thần thông biến hóa vô cùng, quỷ thần khó lường. Trong đó chỗ lợi hại nhất chính là lấy pháp lực cường đại mở ra dị cảnh."



Vương Tông Cảnh có chút mơ hồ, không rõ Tiêu Dật Tài đột nhiên sao phải kể cho mình những thứ này. Nhưng trong lòng hắn đối với Tiêu Dật Tài từ trước đến giờ là hết sức tôn kính nên liền dùng thần sắc kính cẩn để nghe.



Tiêu Dật Tài sắc mặt nhàn nhạt giống như là đang nói một chuyện không thể bình thường hơn: "Ngoài ra, "Mãng Cổ Thần Châu" này khi mở dị cảnh, bên trong còn có hai mặt âm dương, chia làm "Cảnh thật" cùng "Hư cảnh". Trong "Hư cảnh" thì dù cho có gặp nhiều sinh tử hiểm trở, chỉ sợ phải bỏ mạng, cũng chẳng qua là hư ảnh. Khi hư cảnh triệt hồi thì ngươi liền bị cho ra ngoài một cách tự nhiên, trừ chút ít vết thương nặng có nhẹ có thì tính mạng là điều không phải lo. "Cảnh thật" thì không phải vậy. Nói thật cho đến thời điểm này ta cũng chưa hoàn toàn nắm bắt được cảnh thật cuối cùng là thông hướng đến nơi nào. Nhưng ta biết bên trong "Cảnh thật" rất nguy hiểm, không thể khinh thường mà tiến vào. Hơn nữa nếu ở đấy mà trọng thương chết đi thì chính là chết thật, có cứu cũng không sống được."



Vương Tông Cảnh nhíu mày nghe, sắc mặt khó tả bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Dật Tài, thanh âm không biết làm sao có chút khàn khàn: "Tiêu chân nhân, chẳng lẽ, chẳng lẽ địa phương lúc sau chúng ta tiến vào lại là..."



Tiêu Dật Tài nhàn nhạt ngắt lời hắn: "Đúng vậy. Vừa bắt đầu địa thế thảo nguyên núi non chính là hư cảnh. Nhưng trong toàn bộ người ở đó, chỉ có ngươi và Trương Tiểu Đỉnh, hai người chẳng biết tại sao lại đi vào bên trong "Cảnh thật". Cho nên ta mới nói, lần này các người có thể thuận lợi sống sót thật sự là cực kì may mắn."



Vương Tông Cảnh ngây như phỗng, trong lòng dâng lên một trận hoảng sợ. Hắn đang nhớ lại bên trong "Cảnh thật" đủ loại quỷ dị khó lường. Mấy lần tính mạng của hắn và Tiểu Đỉnh như mành treo chuông. Nếu là chết thì chính là chết thật rồi. Bây giờ nhớ tới thật khiến trong lòng nhảy lên.



"Cho nên mới nói là so với những đệ tử khác cướp đoạt Thanh Mộc lệnh trong "Hư cảnh", hai người các ngưới tiến vào "Cảnh thật" mà vẫn bình yên trở về, kinh nghiệm chứa nhiều hung hiểm. Riêng điểm này mà nói thì lần khảo nghiệm này các ngươi thắng được hơn những người khác." Tiêu Dật Tài vừa nhìn hắn vừa chậm rãi nói ra những lời này.



Vương Tông Cảnh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Bất kể như thế nào, có thể có được lời khẳng định của chưởng giáo đối với hắn mà nói chính là điều mừng rỡ nhất. Chỉ thấy Tiêu Dật Tài trầm mặc chốc lát, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng mà lúc đầu ta đã nói với ngươi những gì, ngươi hẳn là còn nhớ rõ?"



Trên mặt Vương Tông Cảnh bỗng nhiên xẹt qua một tia ảm đạm. Hắn chậm rãi cúi đàu, nhưng sau đó lại cười cười ngẩng lên nói: "Vâng, ta nhớ rất rõ ràng. Bất kể một năm này ta làm tốt như thế nào, cuối cùng cũng không thể thắng trong Thanh Vân thử, chính thức bái nhập Thanh Vân môn hạ được."



Tiêu Dật tài vừa lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết chữ, nghe được những lời sau của Vương Tông Cảnh thì tay cầm bút khẽ dừng một chút. Nhưng ngay sau đó lại tiếp tục viết tiếp một đoạn nước chảy mây trôi, đồng thời miệng nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Ban đầu ý định của ta là không muốn cho ngươi làm náo động, âm thầm dạy người năm năm, chờ ngươi học có thành tựu thì đi làm đại sự. Nhưng là..."



Hắn nói đến chỗ này, hai đầu chân mày bỗng nhiên xẹt qua một tia kiên nghị, đồng thời trong thần sắc cũng nhiều hơn một phần nghiêm nghị. Hắn giương mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh đứng, nghiêm nghị nói: "Nhưng là hôm nay chuyện có biến. Năm năm ước hẹn đã phải hủy bỏ. Chuyện ta muốn ngươi làm, bây giờ sẽ phải bắt đầu."


Vương Tông Cảnh từ từ lấy trong ngực áo ra thanh Cốt Kiếm ảm đạm, nhìn qua có chút kỳ quái nhưng hiển nhiên không thể coi là thần binh lợi khí. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên thân kiếm, cười cười nói:



"Vãn bối chỉ là cảm thấy có chút buồn cười, mấy tháng trước người ở trước đại môn ngăn cản không để cho vãn bối giết người, mấy tháng sau cũng vẫn người đó mang theo vãn bối tới giết cùng một người." Hắn cười quay đầu hướng Minh Dương đạo nhân nhìn lại, trong mắt có chút kỳ quái cảm xúc, nói: "Tiền bối nói có buồn cười không?"



Minh Dương đạo nhân nhìn trên tay hắn đang nắm chuôi Cốt Kiếm ảm đạm trong chốc lát, sau đó ánh mắt rơi trên mặt của hắn, thản nhiên nói:"Không buồn cười."



Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, sau đó thần tình lãnh đạm. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, thật ra thì tuyệt không buồn cười."



Minh Dương đạo nhân tâm tình trầm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị ngay bây giờ sẽ đi tìm Tôn Tích Thiện sao?"



Vương Tông Cảnh lắc đầu, nói: "Không, đợi đến tối đi, trong đêm tối, ta nắm chắc hơn một chút." Hắn quay đầu nhìn Minh Dương đạo nhân, nói tiếp: "Tiêu chân nhân nói với vãn bối, làm việc nhất định phải hiểu hai chữ, một là phải nhẫn, hai là phải biết chờ đợi."



Ánh mắt của hắn từ từ đưa xuống thôn xóm yên tĩnh dưới chân núi, trầm tĩnh nói:"Ta nghĩ, ta nên chờ." Nhưng nói đến đây, hắn mang theo mấy phần áy náy nhìn về phía Minh Dương đạo nhân, nói: "Chẳng qua là cũng muốn phiền toái tiền bối cùng đợi với vãn bối."



Minh Dương đạo nhân nghe hắn nói, sắc mặt vẫn nghiêm nghị, giờ phút này chậm rãi lắc đầu, nói:"Không sao, ngươi muốn chờ đợi, ta đợi cùng ngươi là được."



Vương Tông Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà dứt khoát yên vị ở trên sườn núi nhỏ, ngửa đầu nằm xuống rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Minh Dương đạo nhân cũng lặng yên đi tới một bên ngồi xuống, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thiếu niên đang nằm im một cái, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp.



Từ khi xế chiều, đến khi trời tối.



Từ lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, đến khi bầu trời lấp lánh ánh sao.



Trong lúc này có bao nhiêu đám mây bay qua, có bao nhiêu ngọn gió thổi qua.



Minh Dương đạo nhân an tĩnh ngồi ở trên sườn núi, dựa vào một gốc thông già xiêu vẹo, lặng yên xem mặt trời lặn, sao mọc, nhìn mây trôi, mây tan. Gió mát thổi tới trên mặt từ từ biến thành gió đêm lạnh lùng. Hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, giống như là thấy được một vở tuồng nhân sinh, có mở màn, hát xướng, cao trào rồi đóng màn.



Hắn như có điều suy nghĩ, có chút hiểu được.



Hắn nhìn thiếu niên kia an tĩnh nằm chờ trời tối. Sắc trời đã tối, hắn vẫn nằm lặng yên chờ đợi. Chờ đến mọi âm thanh đều tịch, đợi đến lúc nhà nhà đốt đèn, sau đó đứng dậy đi xuống núi.



Sắc trời rất tối, bóng hắn nổi lên trên nền trời đen.



Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn chợt có từ bi ý, muốn thiếu niên kia theo hắn lập tức trở về núi.



Một con đường quang minh đại đạo đang ở phía sau. Hắn đứng ở trên đường, như nhìn người dưới đáy nước, chẳng qua người trong nước chìm nổi lại chưa từng hướng hắn kêu cứu, nhiều nhất chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, liền tự làm tự đi.



Chẳng qua là hắn bỗng mê loạn, con đường này rốt cuộc là sáng hay tối?



Người nào biết thật giả đúng sai?



Đêm đã khuya, người người đã yên tĩnh.



Bóng đêm thê lương.



Một năm trước, Vương Tông Cảnh mười lăm tuổi, tham gia cuộc thi Thanh Vân cuối tháng chín. Y thiên tư bình thường, bởi vì thù riêng mà giết người, chuyện bại lộ làm Thanh Vân chấn động, chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài tức giận, quyết định đuổi ra khỏi môn phái, vĩnh viễn không trọng dụng nữa.



Tông Cảnh vừa đi, từ đó tuyệt vô tung tích. Chị ruột Vương Tế Vũ biết chuyện này, tuy khẩn cầu nhiều nơi cũng không được. Sau khi Tông Cảnh đi, nàng gặp mưa bệnh nặng một phen, may mắn được ân sư Tăng Thư Thư dùng thuốc và châm cứu, từ đó Vương Tế Vũ chuyên tình tu luyện, khổ tu đạo pháp.



Còn lại hai ba người cùng Vương Tông Cảnh giao hảo thì sợ hãi mà im lặng, mặc nhiên khoanh tay, không có ra mặt cầu xin. Chỉ có một bé trai của Đại Trúc Phong mấy ngày huyên náo cãi vã, dùng hết biện pháp, cầu xin mọi người nhưng rốt cục vô dụng, chán nản khóc lớn một cuộc.



Mặt trời mọc rồi lại lặn, người đến người đi, thay đổi khôn lường, vốn dĩ nhân gian tang thương, lại thay khuôn mặt mới...



Chú thích:(*) Nhân sinh thất khổ: Bảy nỗi khổ của nhân sinh. Trong Kinh Phật có nói về tám nỗi khổ của nhân sinh (ko phải là bảy):- Bốn nỗi khổ về thân:+ Sinh khổ: Trong đời ai cũng có nỗi khổ, cho nên nói sinh là khổ.+ Lão khổ: Già sức khỏe yếu kém, hay bệnh tật, tai lảng, mắt kém, những thứ đó luôn làm cho người già cảm thấy khổ đau.+ Bệnh khổ: Mọi bệnh tật đều làm cho người bệnh phải chịu khổ đau.+ Tử khổ: Làm người ai cũng ham sống sợ chết, chết phải bỏ sự nghiệp còn dang dỡ, bỏ người thân yêu, bỏ của cải cho nên chết là nổi khổ lớn nhất cho con người.- Ba nỗi khổ về hoàn cảnh:+ Cầu bất đắc khổ: Những gì mình mong cầu như muốn có một căn nhà đẹp, một chiếc xe đẹp …. mà không được, có những người muốn phụng dưỡng cha mẹ mà không được, dạy dỗ con cái nên người mà không được, đều lao tâm, khổ trí.+ Ái biệt ly khổ: Những cuộc chia ly với người thân như cuộc chia ly xa xứ cũng đã khổ, lại còn nổi khổ nào hơn, nếu người thân của mình mất, đau khổ nầy người ta diễn tả ruột đứt từng cơn.+ Oán tắng hội khổ: Những thứ chúng ta ghét mà gặp phải đã là khó chịu, con người với nhau mà đã ghét bỏ nhưng lại ở gần nhau, thường gặp nhau đều là những hoàn cảnh gây đau khổ cho chúng ta.- Một nỗi khổ về tâm:+ Ngũ ấm xí thạnh khổ: Năm ấm là Sắc ấm, Thọ ấm, Tưởng ấm, Hành ấm và Thức ấm làm cho người ta không thấy chân thực, đâm ra triền miên trong ngũ trược và tạo nên khổ.