Trùm Tài Nguyên
Chương 1 : Cảm giác kỳ lạ
Ngày đăng: 16:14 30/04/20
Nếu như tất cả chuyện trước kia có thể trở lại lần nữa.
Tôi có thể sẽ hiểu ra điều quan trọng trong cuộc sống.
Dù cho có bị thất vọng, bị đả kích lớn cũng không hề oán giận
Khiến tôi nhìn xa hơn.
Nếu như trở lại trước kia có lẽ tôi và bạn sẽ yêu mến nhau.
Bạn có ở nơi đây mãi không?
Hay là sau tình yêu cuồng nhiệt lại nói lời chia tay.
Hãy cho tôi một chút không gian
Tôi sẽ không xem nhẹ lời hứa nữa.
Không thay đổi bản thân vì người khác
Trải qua thử thách trong cuộc sống, sự giày vò trong tình yêu là khó tránh khỏi.
Tôi vẫn mong chờ vào ngày mai.
- Thiện Thiện, anh có quả trứng luộc đây này, em có ăn không?
Phương Minh Viễn cười nói. Cái này dù sao cũng phải cho đi, không thể cầm tay mãi được, nếu không buổi trưa trở về nhà mà bị bà nội phát hiện, chắc chắn lại bị cằn nhằn một trận. Phương Minh Viễn hiện tại không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người già lảm nhảm bên tai, điều đó còn khó chịu hơn là bị đánh.
- Anh Viễn, anh lại không ăn sáng, bác Phương, dì Bạch mà biết thì chắc chắn sẽ nói anh đấy.
Phùng Thiến khẽ nói:
- Đến lúc đó ông bà nội chắc chắn sẽ không vui đâu.
Ông bà nội của Phùng Thiến sớm đã qua đời, thêm vào đó quan hệ của hai nhà rất thân thiết, cho nên ông bà nội mà Phùng Thiện nói đến chính là chỉ ông bà nội của Phương Minh Viễn.
- Nếu như em không nói, thì họ làm sao mà biết được. Em mà không ăn thì anh sẽ vứt đi đấy!
Phương Minh Viễn cố ý làm ra vẻ muốn ném quả trứng gà ra ngoài cửa sổ, Phùng Thiện sợ tới mức vội vàng kéo tay hắn, lấy quả trứng gà xuống. Phải biết rằng, trong nhà cô bé mấy ngày liền mẹ cô bé mới tráng cho ăn một quả trứng gà, làm sao bỏ được. Phương Minh Viễn mỉm cười nhìn Phùng Thiện cẩn thận bóc vỏ trứng, ăn hết quả trứng gà. Đối với cô em gái bé bỏng này, hắn vẫn khá quan tâm chăm sóc.
Nhưng lúc ấy tiếng chuông vào lớp đã vang lên, sau khi Phùng Thiện nhanh nhẹn quay về, Phương Minh Viễn lại hơi nhíu mày, tất cả những gì vừa xảy ra, bao gồm cả việc vừa xảy ra trên lớp, khiến hắn có cảm giác như từng quen biết, giống như trước đó rất lâu, đã từng xảy ra những việc như vậy, ngay đến cả vẻ mặt, lời nói, hành động của cô bé đều không thay đổi chút nào. Cảm giác này từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay có đôi lúc xảy ra, hơn nữa theo sự trưởng thành của tuổi tác, thì xuất hiện càng thường xuyên hơn, một thằng bé như hắn, tất nhiên sẽ cảm giác vô cùng bất an.
Nhưng hắn lại không dám nói với bố mẹ. Hắn vẫn còn nhớ, sau khi lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, hắn thấy khó hiểu liền nói với bố mẹ hắn, lập tức cả nhà đều làm cho ai cũng không được yên. Ông bà nội thì một mực cho rằng hắn trúng phải tà, vừa thắp hương vừa bái Phật, còn suýt chút nữa tìm thầy cúng về đuổi tà ma cho hắn. Bố mẹ lại cảm thấy việc này không quan trọng, nhưng chịu không nổi việc hai người già lảm nhảm, liền đưa hắn tới bệnh viện trên thành phố Phụng Nguyên khám hai ngày, khiến cho người ghét vào viện nhất như hắn thật đã chịu không ít khốn khổ. Cho nên từ đó về sau, Phương Minh Viễn vì không muốn vào viện, đối với chuyện xảy ra như vậy đều ngậm miệng không nói.
Cũng may là chuyện này ngoại trừ việc mang lại cho hắn một chút quấy rối về mặt tinh thần, đến nay đã hết, không còn thấy hậu quả nào khác, người sợ vào viện như Phương Minh Viễn cũng chỉ còn cách tiếp tục giấu giếm như vậy.