Trùm Tài Nguyên

Chương 1 : Thuyết phục

Ngày đăng: 16:14 30/04/20


Tiếng nói non nớt của Phương Minh Viễn ở trong sân tuy không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vang trong lòng ông bà Phương. Bà liền ôm Phương Minh Viễn vào trong lòng, mắt đã ứa lệ.



- Thằng nhỏ này, thật là hiếu thuận. Tuổi còn nhỏ, làm sao đã biết phải kiếm tiền cho ông bà nội dưỡng già rồi! Ông nó, hai chúng ta thương yêu nó cũng không uổng, phải không ông?



Ông Phương cũng không ngừng cay cay nơi sống mũi, nó nói gì cũng không dự đoán được, cháu nội có thể trả lời như vậy khiến ông vô cùng ấm áp trong lòng.



- Tiểu Viễn đã nghĩ muốn kinh doanh cái gì chưa?



Giọng nói của ông Phương có mang chút khác thường, tuy rằng khi nói ông đã cố gắng hết sức mình để giữ giọng được bình thường.



- Thầy giáo đã dạy, dân lấy ăn làm đầu! Đói bụng là khó chịu nhất! Cháu nghĩ bà nội làm bánh bao ngon như vậy, chỉ cần dạy cho chú Út biết làm, chú Út lại ra ngoài đẩy xe đi bán nhất định sẽ kiếm được tiền! Ông nội, ông xem mỗi sáng, bày một quán nhỏ bên đường sớm một chút, người đông như vậy, cháu mua bát sữa đậu còn phải lâu muốn chết!



Trong lòng Phương Minh Viễn muốn nói , người đã 30 tuổi rồi, lại muốn nắm bắt giọng điệu của đứa trẻ 6, 7 tuổi để nói, thật sự cảm thấy không được tự nhiên.



Ông Phương giật mình, tuy nói rằng cả nhà Ông Phương mỗi ngày ba bữa đều ăn ở nhà, nhưng gia đình Phương Thắng vì do hai vợ chồng có khi phải làm ba ca, Phương Minh Viễn có khi chỉ có thể ra ngoài ăn sáng, nói không chừng cũng đúng. Đối với tay nghề của bà lão bạn đời của mình, ông Phương rất tin tưởng, ai không biết họ Phương khéo tay, tuy rằng một năm không làm bánh bao được mấy lần, nhưng mùi vị thì khỏi phải nói, làm bạn ăn một lần rồi lại muốn ăn nữa. Nói như vậy, đây cũng có thể là con đường kiếm tiền. Hơn nữa bà xã năm nay chẳng qua cũng mới ngoài năm mươi, cũng không phải đi làm, làm buôn bán nhỏ cũng không mệt gì.



- Vậy tại sao phải lôi kéo chú Út làm nữa?
- Cưỡi lừa tìm ngựa sao?



Bà Phương ánh mắt sáng lên, nét mặt vui mừng nói



- Ông nó, nghe xem, Tiểu Viễn nói thật hay, cưỡi lừa tìm ngựa, trước tiên để tên ngốc kia đừng làm mấy việc tồi tệ, không cần biết kiếm nhiều hay ít, ít nhất nó sẽ không đến thị trấn đi lang thang, cũng giảm tụ tập cùng bọn lưu manh cả ngày cùng nhau quấy rối! Ngày sau có cơ hội thích hợp, ông lại nghĩ cách cho nó vào nhà máy, vậy là tốt rồi.



Ông Phương nhìn Phương Minh Viễn, trong ánh mắt tưởng như là đều phát sáng láp lánh, đứa cháu nội này của mình, thật đúng là không phải người bình thường, lời nói này nếu như là con cả nói ra, thì không có gì là kỳ lạ, nhưng đứa trẻ 6 tuổi có thể nghĩ được việc này, như vậy rất đỗi không bình thường.



- Dạ, ông nội!



Phương Minh Viễn quyết định giải thích thêm cho ông Phương, trong dự tính của hắn nhất định phải có chú Út, nói gì thì nói lần này cũng phải thúc đẩy :



- Trong câu truyện xưa thầy giáo có kể cho chúng cháu nghe có nói rằng, không nên để toàn bộ trứng trong một chiếc giỏ xách, làm như vậy nếu một khi có điều bất trắc thì sẽ không bị vỡ hết. Ông xem bố cháu, còn có bác nữa đều vào nhà máy làm việc, như vậy nếu một ngày nào đó không phát lương nữa, như vậy thì có gì tốt? Nếu như chú Út có thể làm được việc này, tới khi đó nhà chúng ta cũng có con đường rút lui.



Ông Phương kinh ngạc há to miệng, tuy nói rằng nó không cho rằng nhà máy to như thế sẽ có ngày không trả lương, nhưng một đứa trẻ nhỏ có thể nhận thức để lại con đường rút lui cho mình, thật khiến ông kinh ngạc.