Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 100 : Nếu anh là em
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
– Nếu anh là em.
Hai người đứng giằng co ngoài ban công hồi lâu, Thẩm Bác Diễn muốn quay về phòng, không muốn nghe Lục Lăng Hằng nói mấy lời vô vị nữa, nhưng Lục Lăng Hằng lại giữ tay hắn nhất quyết không chịu buông: “Thẩm Bác Diễn!”
“Quân Càn,” Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói, “Em hãy nghe anh nói, chuyện này…”
“Em không cần nghe anh nói.” Lục Lăng Hằng nói, “Anh hãy trả lời câu hỏi của em đi. Có phải anh nhất định phải dùng đến số tiền này không?”
“Anh..”
“Phải hay không phải?”
“….Phải.”
“Anh có cách nào kiếm được tiền không?”
“Sẽ có cách.”
“Anh còn thời gian không?”
“….”
“Em hỏi anh một câu cuối cùng.”
“.. Câu gì?”
Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhìn hắn đăm đăm, từ từ nói: “Nếu hôm nay người gặp phải chuyện này là em, em cần số tiền này, nếu không có số tiền này em sẽ phá sản, sẽ thân bại danh liệt, còn có thể ra tòa án kinh tế, mà anh có năng lực cho em vay số tiền này, điều kiện chỉ là anh sẽ phải làm việc vất vả một chút, phải nhận một số công việc anh không thích, mà nếu em không thể trả hết số tiền này thì anh sẽ phải trả cho em — đúng, đây là những chuyện mạo hiểm anh có thể gặp phải. Liệu anh có giúp em hay không?”
“Giờ nói cảm ơn vẫn còn sớm.” Mã Du trợn mắt trừng anh, “Ông, cái đồ khốn này, nếu không tới chết không biết có tìm tới tôi không?” Dừng một chút, thở thật dài, sau đó dịch tới ôm vai Lục Lăng Hằng, “Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp.. cứ tới tìm tôi.”
Mã Du là tổng giám của công ty quản lý, nắm giữ quyền sinh quyền sát và công việc quản lý nghệ sĩ trong công ty. Qua được cửa ải này, Lục Lăng Hằng ký một lúc bảy hợp đồng quảng cáo, chỉ cần có nhãn hiệu tìm tới, mặc kệ là công ty lớn hay nhỏ, cũng không quan tâm sản phẩm cao cấp hay bình dân, chỉ cần cho đủ tiền anh liền nhận. Lấy được hợp đồng quảng cáo, Lục Lăng Hằng lập tức dẫn theo Thẩm Bác Diễn đi tới ngân hàng lo liệu thủ tục cho vay.
Lục Lăng Hằng dựa vào thương hiệu đại diện mà làm đảm bảo cho Thẩm Bác Diễn, thuận lợi vay ngân hàng hơn năm mươi triệu, kịp để Thẩm Bác Diễn nộp tiền bổ sung trước hạn chót. Mà số tiền anh được ứng trước từ công ty quảng cáo cũng đủ để quay bổ sung “Bảo nhi”.
Thẩm Bác Diễn lái xe đưa Lục Lăng Hằng về nhà, mấy ngày rồi tâm tình Lục Lăng Hằng trĩu nặng, giờ làm xong thủ tục vay, tâm tình thả lỏng hơn nhiều. Anh mở radio trên xe, bật bài “Mộng tưởng” mà Thẩm Bác Diễn viết cho anh.
“Dù cho thế giới đổi thay / Chỉ cần em còn ở bên cạnh / Anh sẽ giương đôi cánh bay lượn / Tương lai chính là phần thưởng….”
Lục Lăng Hằng khe khẽ hát theo điệu nhạc, qua gương chiếu hậu, anh thấy chân mày Thẩm Bác Diễn hơi nhíu lại, lấy được tiền vay cũng không khiến hắn an tâm hơn chút nào. Dù sao cũng chỉ mới giải quyết được cửa ải trước mặt, còn chưa phải thắng lợi cuối cùng, tình hình tiếp theo thế nào, vẫn còn rất mờ mịt.
Lục Lăng Hằng cũng không nói bất cứ lời an ủi nào, chỉ vươn tay xoa xoa mi tâm Thẩm Bác Diễn.
Ngón tay anh như mang theo ma lực thần kỳ, vừa chạm vào Thẩm Bác Diễn, chân mày hắn lập tức giãn ra.
Để bầu không khí thoải mái hơn một chút, Lục Lăng Hằng cố ý trêu hắn: “Anh cũng không cần phải cảm động đâu, coi như em mua dăm ba chục năm đời anh, giặt quần áo nấu cơm trải chăn gối bưng trà rót nước..”Anh nhìn bụng Thẩm Bác Diễn một chút, hừ một tiếng: “Tiếc là.. bụng anh chẳng có ích gì, bằng không.. còn phải sinh em bé cho em nữa.”
Xe lái vào bãi đậu, Thẩm Bác Diễn cởi dây an toàn ra, nhưng không mở cửa xuống xe mà nghiêng người quay sang nắm lấy tay Lục Lăng Hằng, đè anh vào lưng ghế.
Lục Lăng Hằng nhướn mày.
Thẩm Bác Diễn nhìn vào đôi mắt anh, như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất. Hắn không nói cảm ơn, chỉ hỏi Lục Lăng Hằng: “Em có biết giờ anh đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
“Anh muốn ăn sạch em!” Thẩm Bác Diễn cúi đầu cắn cổ Lục Lăng Hằng, dùng phương thức bản năng nhất để biểu đạt cảm giác yêu thương cảm kích từ sâu tận xương tủy của hắn: “Quân Càn, anh muốn dốc sức, dốc sức ăn sạch em, làm em muốn chết muốn sống, cả đời này cũng không quên được!”