Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 105 :
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
Hai năm sau, cuối cùng phiên tòa xét xử cũng được mở ra.
Trong khoảng thời gian hai năm này, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cảnh sát thu thập được rất nhiều đầu mối, qua những đầu mối đó mà lần ra không ít chứng cứ. Nhưng ngoài chuyện Thẩm Thanh Dư xúi giục Tôn Phương bỏ thuốc khiến Lục Quân Càn qua đời ra, anh ta còn bị tố cáo không ít tội danh khác. Y tá trưởng của ông Thẩm tuy đã trốn ra nước ngoài, nhưng cảnh sát điều tra cả người thân, thu được bằng chứng Thẩm Thanh Dư mua chuộc y sĩ.
Ngoài hại vài mạng người ra, Thẩm Thanh Dư còn bị người khác tố giác vạch trần, rất nhiều tấm màn đen của tập đoàn Thẩm thị bị vén lên, Thẩm Thanh Dư còn phạm tội kinh tế, số kim ngạch rất lớn.
Hôm mở phiên toà xét thẩm, Lục Lăng Hằng xin nghỉ nửa ngày, cùng Thẩm Bác Diễn đi dự thính.
Thẩm Thanh Dư bị giải lên toà, đứng ở vị trí bị cáo. Gương mặt anh ta tiều tụy, cằm lún phún râu, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà nhìn như một người khác.
Nhiều chứng cứ sắt thép như vậy được đưa ra trước mắt, Thẩm Thanh Dư chỉ im lặng không nói.
Anh ta đã thân bại danh liệt, cuộc đời anh ta đến giờ phút này coi như đã chấm dứt, cho dù có giữ được tính mạng, quãng đời còn lại cũng mọt xác trong tù.
Sau giờ giải lao, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng rời tòa án.
Bên ngoài tòa án có vô số ký giả đang chờ bọn họ, họ vừa lộ diện một cái, lập tức bị mọi người bao quanh, đồng thời bị các phóng viên tách ra hỏi riêng từng người.
“Đã có kết quả thẩm lý và phán quyết chưa?” Có một ký giả hỏi Lục Lăng Hằng.
“Chưa có, phải đợi phiên tòa tiếp theo mới có thể tuyên án.”
“Cảm xúc của anh bây giờ thế nào?”
Lục Lăng Hằng thở một hơi dài, chỉ nói bốn chữ: “Công lý sáng tỏ.”
“Lăng Hằng, tiếp theo anh có dự án công tác nào không?”
Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Tôi không muốn trả lời chuyện công việc trong trường hợp này, sau này nếu có cơ hội chúng ta trò chuyện sau.”
Trong hai năm này, sự nghiệp của anh vẫn lè tè như cũ. Trước đó doanh thu phim điện ảnh “Bảo nhi” không tốt lắm, nửa năm trước anh được đề cử nhận giải thưởng, nhưng cũng chỉ là đề cử, không giành được giải.
Sự kiện Thẩm Thanh Dư tuy rằng cuối cùng Thẩm Thanh Dư cũng được trừng phạt thích đáng, nhưng với công việc của Lục Lăng Hằng mà nói, đây không phải chuyện tốt. Mọi người luôn thích dán nhãn lên ngôi sao, họ không thích thấy các ngôi sao ở những phương diện khác, một ngôi sao giải trí thì chỉ nên giải trí cho mọi người, nếu họ lợi dụng sự ảnh hưởng của công chúng để mưu lợi tư, sẽ dẫn tới gây phản cảm. Cho nên Thẩm Bác Diễn vẫn bảo Lục Lăng Hằng duy trì im lặng, cho dù Lục Lăng Hằng mới thật sự là đương sự. Nhưng mà anh là “người thân” của Lục Quân Càn, khó tránh khỏi bị kéo vào phong ba dư luận.
Nếu một ngôi sao có quá nhiều rắc rối không tốt, khán giả biết chuyện, nhà sản xuất sẽ không dám dùng những diễn viên như vậy nữa. Thế nên hai năm qua, nhiều thời gian như vậy nhưng Lục Lăng Hằng vẫn giữ mình, không nhận bất cứ quảng cáo hay event nào, lúc không quay phim anh liền bồi dưỡng trau dồi bản thân, đồng thời từ chối bất cứ lời mời phỏng vấn của báo chí, hai năm trước anh cũng chỉ nói đúng một câu: “Tôi tin vào pháp luật.” Sau đó anh không đáp lại bất cứ lời đồn tích cực hay tiêu cực nào, mãi tới hôm nay mới xuất hiện ở tòa án.
Sự im lặng của anh trái lại khiến truyền thông và khán giả cảm thấy hiếu kỳ với thân phận ngôi sao của anh, cho nên hôm nay, rõ ràng là phiên tòa xét thẩm Thẩm Thanh Dư, ký giả lại hỏi anh về công việc. Đây là một cái bẫy lớn, nếu Lục Lăng Hằng trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan tới vấn đề này, ngày mai người lên trang nhất sẽ là anh. Trong lúc trang nghiêm như này mà lại tuyên truyền phim mới, các loại bình luận chỉ trích sẽ tới tấp tới. Cho nên tốt nhất là không trả lời.
Vệ sĩ chạy tới, bảo vệ Lục Lăng Hằng ra khỏi sự chen lấn của ký giả, đi tới bãi đỗ xe. Anh ngồi vào trong xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lúc sau, Thẩm Bác Diễn cũng thoát khỏi sự vây lấn của ký giả. Lục Lăng Hằng không trả lời, nhưng hắn không thể không trả lời. Thẩm Thanh Dư có thể bị xử lý thế này, các báo chí truyền thông cũng giúp hắn không ít việc, huống hồ giờ hắn mở công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình, phải giữ quan hệ tốt đẹp với giới truyền thông.
Toàn hội trường cười vang.
“Ha ha.” Khách mời trao giải nói, “Lăng Hằng phát biểu cảm nghĩ đi.” Nói xong liền lui xuống, nhường sân khấu lại cho một mình Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng đi tới giữa sân khấu, cả hội trường lại yên tĩnh lại.
“Tôi rất thích nhân vật Hồ Cửu này, rất cảm ơn đoàn phim đã cho tôi cơ hội được diễn nhân vật này.” Anh nói, “Tính cách nhân vật này rất đặc biệt, nhưng điểm mà nhân vật này hấp dẫn tôi nhất thật ra là sự trưởng thành và biến đổi của nhân vật.”
“Mỗi một đạo diễn, biên kịch, diễn viên đều biết, câu chuyện hay nhất, vai diễn hay nhất là một vai có sự phát triển và biến hóa. Một vai diễn phẳng tuy có thể được khán giả yêu thích, nhưng thật sự rung động lòng người, thường là một vai có sự thay đổi và phát triển. Không chỉ ở trong phim mà tôi nghĩ ngoài đời thường cũng như vậy.”
“Từng có một thời gian rất dài tôi nghĩ nếu mình cứ thoái trào, không có bất cứ cơ hội công tác nào, chuyện gì cũng hết đường xoay xở, không biết thế giới này, ngày mai sẽ thay đổi ra sao.”
Anh từng chạm tới đỉnh cuộc sống, rồi lại trượt xuống đáy nơi thấp nhất, anh diễn rất nhiều vai chính, giờ lại diễn một vai phụ. Nhưng sau khi xuống đáy, lại rẽ ngoặt một bước rồi từ đấy thấy được hy vọng; sau khi được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, anh nhận được rất nhiều lời mời đóng vai chính, được rất nhiều đạo diễn trước đây coi anh là bình hoa ưu ái.
Mấy năm trước vì bị bệnh tim nên anh thờ ơ lạnh nhạt với rất nhiều chuyện. Tại sao những kẻ đáng ghét lại leo cao được? Tại sao mình nỗ lực hoài mà không được hồi báo? Chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Cho dù lần này anh lên như diều gặp gió, thì anh cũng không kiêu ngạo và tự mãn, bởi vì cuộc sống vẫn rất khó lường.
“Mấy năm này tôi nghĩ bản thân mình đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa tôi cũng đã được chứng kiến rất nhiều sự thay đổi của người khác. Dù ngày mai thế nào thì ngày mai vẫn sẽ đến. Tôi nghĩ đây chính là mị lực của cuộc sống. Tôi rất cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ tôi, những người đã cho tôi cơ hội, càng cảm ơn người đã theo tôi, cùng trải qua gian khổ và cùng chứng kiến cầu vồng rực rỡ của đời người. Cảm ơn!”
Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, anh lại giơ cao chiếc cúp lên một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bác Diễn trong đám đông. Mọi người cho rằng anh đang cảm ơn fans hoặc là người đại diện, nhưng Thẩm Bác Diễn biết, câu cuối cùng đó là dành cho hắn.
Máy quay lại lướt qua khán đài một lần nữa, chiếu từng gương mặt những đạo diễn, diễn viên từng hợp tác với Lục Lăng Hằng, chiếu tới Thẩm Bác Diễn. Lúc này trên màn ảnh lớn, Thẩm Bác Diễn đang cười tươi như hoa.
Cầm cúp vàng đi xuống đài, lúc đi ngang qua mọi người đều chúc mừng Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng nói từng lời từng lời cảm ơn một, đoạn trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn.
Bởi vì kích động mà gương mặt Thẩm Bác Diễn hơi ửng đỏ.
Khách mời trên sân khấu lại tiếp tục tuyên bố hạng mục giải thưởng tiếp theo, đột nhiên Thẩm Bác Diễn ghé tới gần, nói bên tai Lục Lăng Hằng: “Chúng ta đi về đi.”
Lục Lăng Hằng ngạc nhiên: “Lát nữa còn có phỏng vấn.”
“Bỏ bom bọn họ đi.”
Nhiệt khí phải bên tai Lục Lăng Hằng, gò má anh nóng lên mà ửng đỏ. Có lẽ bởi cà vạt thắt quá chặt, có lẽ bởi hội trường quá nhiều người, có lẽ bởi sân khấu ngoài trời không mở điều hòa.. khiến anh thấy nóng lên.
“Được rồi.” Nhân lúc camera không chiếu tới đây, hai người lén lút rời vị trí của mình, đi ra ngoài.
Ngày lành cảnh đẹp, thay vì ứng phó qua loa với cuộc phỏng vấn nhàm chán, không bằng cùng nhau chiêm ngưỡng ánh cầu vồng rực rỡ nhất đêm nay.
HOÀN