Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 11 :

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


Đạo diễn Trương Khôn không dám đắc tội với Thẩm Bác Diễn, cho nên đến buổi thử vai không thông báo cho Lục Lăng Hằng tham gia, vai diễn vốn tưởng có hy vọng cứ như vậy mà mất. Nhưng cũng phải nói Lục Lăng Hằng rất may mắn, anh còn đang quấn quýt xem không biết có nên mặt dày tới thử vai trong “Khương môn phi tương” không thì đột nhiên nhận được thông báo của Mã Du, nói là có phim còn tốt hơn muốn anh đi thử.



Bộ phim mà Mã Du thông báo này tên “Đao phong”, cũng là đề tài quân lữ, vốn là tuần này sẽ tiến hành khởi quay, diễn viên đã được chọn xong từ trước, nhưng một nam diễn viên đóng vai phó quan phát hiện bị viêm phổi phải nhập viện nên phải thay người. Bộ phim này do công ty Tinh Tinh sản xuất nên đương nhiên hy vọng có thể sử dụng gà nhà mình, chỉ khi gà nhà không có ai thích hợp mới bất đắc dĩ ra ngoài tìm. Nhân vật phó quan này tuy không phải vai chính nhưng cũng có rất nhiều phân cảnh, hình tượng lại lập thể, nếu diễn tốt có thể là bệ phóng cho diễn viên trở nên nổi tiếng. Các nghệ sĩ trong công ty không hợp tuổi nhân vật thì cũng đã có lịch trình khác, cho nên Mã Du gọi Lục Lăng Hằng tới thử một lần.



Bởi sắp tới lúc phim khởi quay, thời gian rất gấp, Lục Lăng Hằng nhận được điện thoại liền cùng Tiền Duyệt tới công ty để cầm kịch bản về đọc, mai sẽ tiến hành thử vai, nếu được đạo diễn và nhà sản xuất đồng ý sẽ lập tức gia nhập đoàn làm phim.



Xe tới cửa công ty, Lục Lăng Hằng dẫn Tiền Duyệt đi vào muốn tìm Mã Du, chợt thấy một chiếc Mercedes đen đỗ bên ngoài, Lục Lăng Hằng nhìn qua, ngạc nhiên nói: “Không phải xe của Thẩm Bác Diễn sao? Hắn ta tới công ty?”



Tiền Duyệt ngạc nhiên nói: “Cậu biết xe của Thẩm nhị thiếu gia sao?”



“À, cái này, trước từng thấy qua một lần.” Lục Lăng Hằng tiếp tục đi vào trong, “Anh cũng biết Thẩm Bác Diễn sao?”



Tiền Duyệt đuổi theo, nhấn mạnh nói: “Đùa à! Thẩm nhị thiếu gia ấy, ấn tượng sâu đậm vô cùng! Tôi chưa từng thấy ai phũ như anh ta.”



“Phũ?” Lục Lăng Hằng vì suy nghĩ mà dừng bước. Thẩm Bác Diễn phũ á? Đó giờ anh chưa từng nghĩ như vậy. Song lại nói, mấy hôm trước gặp Thẩm Bác Diễn ở buổi sự kiện kia, hắn ta đúng là quá phũ…..



Tiền Duyệt hỏi: “Không phải hôm đó ở đoàn làm phim hai ta cùng thấy đó sao, anh ta làm Tần Tiểu Lệ giận tới thiếu chút nữa thổ huyết, cậu không nhớ à?”



Ở đoàn làm phim? Tần Tiểu Lệ? Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, đoán được đại khái là khi nào. Chắc có lẽ là hồi năm ngoái lúc anh cùng Tần Tiểu Lệ đóng vai anh em trong một bộ phim, lúc đó anh dẫn Lục Lăng Hằng đi cùng, lấy cho em họ một vai phụ, cho nên từng ở trong cùng một đoàn làm phim, lúc quay phim Thẩm Bác Diễn thường lượn tới lượn lui nhiều lần. Anh khẽ hỏi: “Làm gì với Tần Tiểu Lệ cơ? Tôi không nhớ rõ.”



Tiền Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Bởi Lục Lăng Hằng thích uống rượu nên bình thường hay quên, lúc học lời kịch cũng nhớ trước quên sau như vậy, cho nên cũng không thấy kì lạ, nhớ lại nói: “Hôm đó anh Quân Càn đang hóa trang, Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh chờ anh ấy, Tần Tiểu Lệ thấy vậy thì xum xoe tới bên cạnh, Thẩm Bác Diễn nói hai chữ, Tần Tiểu Lệ nghe xong thiếu chút nữa khóc.”



Tiền Duyệt coi như cũng là người trong giới giải trí, cũng hiểu được thủ đoạn dựa dẫm của một vài ngôi sao, biết khi đó thật ra Tần Tiểu Lệ muốn quyến rũ Thẩm Bác Diễn làm kim chủ. Đó cũng không phải lần đầu tiên Tần Tiểu Lệ lấy lòng Thẩm Bác Diễn, chỉ cần Thẩm Bác Diễn tới thăm, kiểu gì cô ta cũng lượn qua lượn lại trước mặt Thẩm Bác Diễn, hết bưng trà rồi lại tới đưa quả, chỉ là Thẩm Bác Diễn vẫn luôn tò tò theo sau Lục Quân Càn, chẳng thèm đoái hoài gì tới cô ta. Hôm đó ở bên ngoài phòng hóa trang, Tần Tiểu Lệ giả mù sa mưa chạy tới nói cái gì mà cảm ơn Thẩm tổng đã tới chiếu cố đoàn làm phim, Thẩm tổng thật quan tâm mọi người, nếu rảnh rỗi thì cùng mọi người ăn cơm, Thẩm Bác Diễn bị cô ta bám tới phiền, cuối cùng quay đầu quan sát cô ta mấy giây, sau đó thành thật hỏi ——




“Cụ thể đi!”



“À…” Lục Lăng Hằng không ngờ Thẩm Bác Diễn lại để tâm tới chuyện này, nhất thời lắp bắp không biết nói sao cho phải.



“Cậu ấy thật sự nói muốn cậu làm bạn với tôi sao?” Thẩm Bác Diễn dùng ánh mắt có phần không tin tưởng nhìn Lục Lăng Hằng.



Lục Lăng Hằng lập tức đáp: “Đương nhiên rồi.”



Thẩm Bác Diễn nhíu mày, cố che giấu tâm tình mình. Hắn đã quen Lục Quân Càn được mấy năm, Lục Quân Càn chưa từng giới thiệu người nhà của mình với hắn bao giờ. Hồi Lục Lăng Hằng mới vào công ty giải trí Tinh Tinh, Thẩm Bác Diễn từng có ý muốn tới làm quen cậu em họ này của anh một chút, nhưng sau khi nghe Lục Quân Càn nói “Chỉ là bà con xa không thật sự thân” thì đành từ bỏ ý muốn tiếp cận Lục Lăng Hằng. Lục Quân Càn thật sự từng nói muốn giới thiệu hai người với nhau sao? Hay là Lục Lăng Hằng bịa chuyện?



Đúng lúc này Lục Lăng Hằng trông thấy Tiền Duyệt ở cuối hành lang dùng khẩu âm gọi mình. Mã Du đã gọi điện giục cậu ấy, bảo cậu ấy mau dẫn Lục Lăng Hằng tới, đã đến giờ hẹn gặp. Lục Lăng Hằng biết rõ Mã Du ghét nhất là những người không có quan niệm giờ giấc, rất sợ chuyện nhận vai bị hỏng, vội nói: “Xin lỗi Thẩm tổng, tôi có việc phải đi trước.”



“Chờ một chút.” Thẩm Bác Diễn gọi anh lại: “Khi nào thì cậu rảnh?”



Tiền Duyệt không ngừng chỉ vào đồng hồ đeo tay thúc giục Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng nóng ruột, vừa chạy vừa nói: “Tôi gọi cho anh sau.”



Thẩm Bác Diễn sửng sốt. Lục Lăng Hằng có số điện thoại mình? Nhưng mình đã cho cậu ta bao giờ đâu!!



Lục Lăng Hằng chạy tới phòng làm việc của Mã Du, Mã Du còn có việc phải tới đoàn làm phim, vội đưa kịch bản cùng cách liên hệ với đạo diễn cho Lục Lăng Hằng, để anh đọc kịch bản xong tự mình liên hệ, sau đó vội vã rời đi.



Lục Lăng Hằng cùng Tiền Duyệt xuống dưới lầu, xe của Thẩm Bác Diễn vẫn còn đỗ dưới đó. Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh cửa xe, thấy Lục Lăng Hằng, lạnh lùng dùng tay ra hiệu: “Lên xe.”