Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 17 : Thẩm Bác Diễn đè nén ngọn lửa trong lòng

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


– Thẩm Bác Diễn đè nén ngọn lửa trong lòng.



Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Hằng được nhận vai kể từ khi sống lại, anh rất coi trọng dự án này, mấy ngày còn lại trước khi khởi quay anh đều ở nhà đọc kịch bản, quyết tâm phải hiểu rõ nhân vật này. Giờ anh không còn là Lục Quân Càn, mỗi cơ hội với anh mà nói đều rất đáng quý, bước đầu tiên phải đi vững thì tương lai mới có nhiều cơ hội phát triển được.



Đêm trước ngày khởi quay, Lục Lăng Hằng nhận được điện thoại của Thẩm Bác Diễn.



“Gặp tôi tâm sự đi.” Giọng Thẩm Bác Diễn trầm thấp mà khàn khàn.



Lục Lăng Hằng nhíu mày: “Anh uống rượu à?”



“Ha ha…” Thẩm Bác Diễn thấp giọng cười, “Tôi xem đi xem lại weibo Quân Càn. Tháng bảy năm ngoái hai người cùng đi Thanh Đảo chơi à? Chơi cái gì?



Lục Lăng Hằng nói: “Anh uống nhiều rồi…”



“Tới đây.” Thẩm Bác Diễn cắt ngang lời anh, “Tôi ở bar Tinh Không chờ cậu, tới đây nói chuyện một chút.” (Tinh không: bầu trời sao)



Lục Lăng Hằng nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ tối, anh muốn đọc lại kịch bản một lần nữa rồi đi ngủ, sáng sớm mai phải gia nhập đoàn làm phim, bởi vậy nên anh từ chối: “Thẩm tổng, sáng mai tôi còn có việc.”



“Tới đây.” Thẩm Bác Diễn nói. “”Khương môn phi tương” vẫn còn chưa ấn định diễn viên đâu.”



Lục Lăng Hằng: “…..” Cái vụ hôm đó Thẩm Bác Diễn nói anh kể chuyện của mình kiếp trước ra thì hắn sẽ cho anh tài nguyên hóa ra là thật sao!!!



Nhưng giờ Lục Lăng Hằng đã nhận được vai rồi, không có nhiều hứng thú với “Khương môn phi tương” nữa, anh nói: “Xin lỗi Thẩm tổng, sáng mai tôi thật…”



“Choang!”


Lục Lăng Hằng nghe ra thái độ chất vấn nghi hoặc của Thẩm Bác Diễn, tức giận nói: “Dù sao thì cũng là tôi tự dựa vào sức mình!”



Hiển nhiên Thẩm Bác Diễn không tin: “Vậy nói nghe một chút.”



Lục Lăng Hằng không muốn tốn hơi nhiều lời, nhưng nghĩ lại Thẩm Tiểu Cẩu vì bảo vệ mình nên mới làm như vậy, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Một phim đề tài quân sự, do công ty chúng tôi sản xuất, vốn là vai kia đã có diễn viên, nhưng diễn viên ấy lại bị bệnh phải nhập viện, cần người thay thế gấp nên tìm tôi.”



Thẩm Bác Diễn trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nhạt: “Tâm tình cậu có vẻ không tồi nhỉ? Quân Càn vừa qua đời không được bao lâu, cậu liền lợi dụng tầm ảnh hưởng của cậu ấy để tạo scandal, vội vã nhận phim mới. Đúng là bạch lãng nhan.” (Bạch nhãn lang: ý nói người vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa)



Thế nhưng Lục Lăng Hằng nghe xong lại không tức giận. Anh nhìn Thẩm Bác Diễn đã đỏ mắt lên, thấp giọng nói: “Người mất đã mất rồi, người sống thì vẫn còn phải sống tiếp. Bác Diễn.. Thẩm tổng, anh cũng đừng như vậy mãi.”



Cả người Thẩm Bác Diễn run lên, siết tay thành nắm đấm. Một lát sau, hắn từ từ mở mắt ra, ngửa đầu tựa vào ghế dựa, thần sắc vô cùng đè nén. Người sống thì vẫn còn phải sống tiếp.. Sao hắn không biết điều đó chứ?! Nhưng Lục Quân Càn đã đi rồi, hắn mờ mịt không biết phải làm gì, chỉ có thể liều mạng tìm kiếm những vết tích có liên quan tới Lục Quân Càn mới thấy bớt đau khổ…



Nửa đêm đường cái không còn nhiều xe cộ qua lại, Lúc Lăng Hằng đi xuôi một hướng, mười mấy phút sau nơi ở của Thẩm Bác Diễn đã hiện trong tầm mắt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Lục Lăng Hằng dừng xe ở lối vào tiểu khu: “Thẩm tổng, đến nơi rồi.”



Thẩm Bác Diễn không xuống xe. Hắn lấy một điếu thuốc, châm lửa, ánh lửa màu đỏ bập bùng trong đôi con ngươi, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng.



Lục Lăng Hằng thấy hắn có vẻ khó chịu, nhanh chóng tháo dây an toàn đi xuống xe —— anh lái xe của Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng không có tiền mua xe, ban nãy anh bắt xe đi tới quán bar, giờ cũng chỉ có thể bắt xe đi về: “Tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngưng một chút, anh nhẹ giọng nói, “Thẩm tổng cũng có thể tìm cho mình một mục tiêu mới, hoặc là tìm một thú vui gì đó, có lẽ như vậy sẽ thấy thoải mái hơn trong lòng.”



Thẩm Bác Diễn không có động tĩnh gì, chỉ nhả một hơi khói dài.



Lục Lăng Hằng khe khẽ thở dài, xoay người rời đi. Cuối cùng Thẩm Bác Diễn cũng xuống xe, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng anh rời đi.



Mục tiêu hoặc thú vui mới? Biết tìm nơi đâu đây. . .