Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 3 : Lễ truy điệu
Ngày đăng: 07:12 19/04/20
– Lễ truy điệu.
Trong nhà tang lễ cũng không có nhiều người ngoài lắm, đây chỉ là một lễ truy điệu nhỏ không công khai, người tới chủ yếu là bạn tốt của Lục Quân Càn lúc sinh thời. Dù sao, với số lượng fans đông đảo như vậy, nếu công khai địa chỉ, chỉ sợ nhà tang lễ sẽ bị chen bể mất, ngày mai ở sân rộng có một lễ truy điệu công khai cho anh, để những người hâm mộ anh tới.
Lục Lăng Hằng theo Tiền Duyệt tiến vào nhà tang lễ, mọi người đã đến gần như đông đủ.
Người nhà Lục Quân Càn cũng không đến nhiều lắm, cha mẹ anh đã ly hôn từ sớm, trước đây anh sống cùng mẹ, mấy năm trước mẹ anh qua đời, cha thì đã rất nhiều năm rồi anh không liên lạc cùng ông ấy. Lễ truy điệu này, có lẽ không ai thông báo cho cha của anh, nên ông ấy không tới. Trong hội trường có không ít nghệ sĩ, trước đây nhân duyên Lục Quân Càn không tồi, những minh tinh nổi tiếng đều dành thời gian để tới lễ truy điệu của anh, người đại diện của anh – Mã Du cũng có mặt, ngay cả phó tổng và lão tổng ở công ty quản lý của anh cũng tới dự.
Tâm tình lúc này thật khó nói.
Người tới truy điệu tiến lên đặt hoa trước di ảnh anh, Tiền Duyệt đưa cho anh một bó hoa, để anh lên tự dâng hoa cho “anh họ” của mình.
Lục Quân Càn tiến lên trước, đứng trầm mặc trước di ảnh mình. Trước đây anh cũng từng xem qua một vài phim về con người sống lại sau khi chết đi, chỉ là anh không thể ngờ chuyện này sẽ xảy đến với mình. Hôm nay, tất thảy mọi người trên thế giới đều cho rằng anh đã chết, anh lại không có cách nào để nói ra chuyện này. Nói ra cũng chẳng ai tin, chỉ sợ sẽ đưa anh vào viện tâm thần, anh chỉ có thể nhìn di ảnh mình, với thân phận Lục Lăng Hằng còn đang sống.
Anh mất nhiều năm như vậy mới có thể leo lên được đỉnh cao, vốn tưởng từ nay về sau cuộc sống sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió như vậy, không ngờ biến cố này đột nhiên xảy đến, lấy đi tất cả mọi thứ anh có trong tay. Mà, liệu lúc này anh có nên cảm ơn ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, bởi ít nhất anh vẫn còn đang sống…
Nhất thời Lục Quân Càn cảm khái muôn vàn, nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nhưng Thẩm Bác Diễn đã đứng trước di ảnh ba phút đồng hồ, cứ đứng yên chẳng nói câu nào, chỉ nhìn di ảnh đăm đăm, răng nghiến chặt kèn kẹt. Mọi người ngồi ngoài bắt đầu thấy kì lạ, đến người điều khiển chương trình cũng không nhịn được tiến lên trước nhắc nhở: “Xin nén bi thương, hãy để người đã khuất yên nghỉ.”
Thẩm Bác Diễn như bộc phát toàn bộ giận dữ trong lòng, ném bó hoa trong tay vào đàn thờ, cắn răng nghiến lợi chạy ra khỏi nhà tang lễ.
Mọi người ồ lên!
“Người này có thù oán gì với Quân Càn sao?” Một người bà con xa của Lục Quân Càn nhỏ giọng phàn nàn.
Nguồn :
“Không biết, cái người này bị làm sao thế, không biết phải bỏ hết oán hận với người đã chết cho người ta ra đi thanh thản sao?!”
“Thật kì cục! Tên này đúng là không coi ai ra gì, còn dám tới lễ truy điệu làm loạn!!”
Đến cả Lục Quân Càn cũng há hốc miệng trợn to mắt nhìn. Mới vừa rồi anh còn nghĩ Thẩm Bác Diễn đang vì mình mà thương tâm, nhưng ban nãy Thẩm Bác Diễn giận dữ tức tối thế kia, làm như anh nợ hắn năm nghìn vạn trước khi chết còn chưa trả không bằng. Gì thế này?!!