Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 32 : Ngụy tạo di chúc
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
Cửa vừa mở ra, Thẩm Bác Diễn liền xông vào: “Cậu bị bệnh?”
Lục Lăng Hằng cười khổ, nép một bên cửa đợi hắn vào trong phòng: “Tôi không sao, Tiền Duyệt nói cho anh biết?”
“Hôm nay cậu không tới thử vai.” Thẩm Bác Diễn cau mày nhìn anh chòng chọc, “Trợ lý cậu gọi tới báo cậu bị bệnh.” Hôm nay có buổi thử vai, Thẩm Bác Diễn làm nhà đầu tư, cũng muốn cùng tham dự, vốn là hắn rất mong chờ biểu tình đặc sắc của Lục Lăng Hằng khi thấy hắn cũng tới xem buổi thử vai, không ngờ Lục Lăng Hằng lại không tới.
“Gọi điện thoại cho cậu cậu còn tắt máy!” Thẩm Bác Diễn giận dữ nói, “Tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì! Trông cậu đâu có giống bị bệnh đâu, thế đã đi viện chưa?”
Nếu Lục Lăng Hằng chú ý nhất định sẽ thấy bộ dạng Thẩm Bác Diễn bây giờ rất giống bộ dạng Thẩm Tiểu Cẩu trước kia, chứ không phải Thẩm nhị thiếu gia mặt lạnh đăm đăm hở ra là “Mắc mớ gì tới cậu”, “Liên quan gì tới tôi”. Nhưng giờ anh chẳng có tâm trí đâu mà chú ý tới chuyện này: “Tôi đỡ rồi, phiền anh đi chuyến này rồi!”
Thẩm Bác Diễn thấy tâm trạng Lục Lăng Hằng có vẻ không tốt, nhưng Lục Lăng Hằng không có ý giãi bày cho hắn biết, đúng là tự đi làm bẽ mặt mình mà.
Thẩm Bác Diễn suy tính nửa ngày xem có nên thức thời mà đi về không, đột nhiên điện thoại hắn đổ chuông. Hắn bắt máy, còn chưa nghe được mấy câu đã biến sắc: “Cái gì?”
Hắn nhanh chóng cúp máy, nghiêm túc hỏi Lục Quân Càn: “Máy tính ở đâu, cho tôi mượn lên mạng.”
Lục Lăng Hằng không hiểu gì, nhưng thấy bộ dạng hắn có vẻ như là có việc quan trọng, liền dẫn hắn tới thư phòng.
Thẩm Bác Diễn bật máy tính lên, điều đầu tiên làm là lên weibo, sau đó tìm tên “Lục Quân” trong khung tìm kiếm, dưới ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của Lục Lăng Hằng mà mở trang cá nhân của Lục Quân ra.
Trưa hôm nay, Lục Quân lên weibo lấy thân phận “cha của Lục Quân Càn” để được weibo chứng thực thân phận, trên tường nhà ông ta có một weibo ——
“Làm một người cha, tôi muốn đòi lại công đạo cho con trai mình – Lục Quân Càn.”
Thẩm Bác Diễn nheo mắt lại nghi ngờ quan sát Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng liếc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, anh khéo léo biểu đạt ý tiễn khách: “Thẩm tổng, hôm nay tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, không bằng hôm khác tôi mời anh ăn cơm?”
Thẩm Bác Diễn nhìn anh thật sâu, đứng lên nói: “Tôi đi trước, nếu cậu có bất cứ phát hiện gì, hãy nói cho tôi biết đầu tiên.”
“Tôi biết rồi.”
Tiễn Thẩm Bác Diễn về xong, Lục Lăng Hằng ngồi trước máy tính thu dọn lại mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Nếu Lục Quân đã làm tới mức này, anh cũng không nể tình xưa nghĩa cũ gì nữa, huống hồ tình xưa của anh với người cha này cũng rất ít ỏi. Vốn là, nếu Lục Quân đàng hoàng tử tế thừa kế di sản anh, anh sẽ coi như đấy là tiền báo đáp ân tình cha đã cung cấp một tinh tử để anh có thể sinh ra trên đời này, nhưng Lục Quân muốn phỉ báng bạn bè anh, phá hoại thanh danh anh tích lũy nhiều năm.. Vậy anh sẽ cho ông ta biết, tiền tài phi nghĩa không phải muốn là dễ dàng có được!
Đã hạ quyết tâm rồi, Lục Lăng Hằng cũng không do dự nữa, bắt đầu lên mạng tìm hiểu di chúc như nào thì có hiệu lực trước pháp luật.
Hôm sau, truyền thông đăng tải không ít tin tức về weibo của Lục Quân, trên mạng không ngừng đưa ra phỏng đoán, các thuyết âm mưu thay phiên nhau nổi lên. Bởi Thẩm Bác Diễn nghĩ biện pháp tạm thời khóa weibo Lục Quân lại, cho nên weibo Lục Quân không đăng thêm tin gì khác, nhưng đã có không ít ký giả chuẩn bị phỏng vấn Lục Quân để đưa tin viết bài. Cả buổi sáng, Thẩm Bác Diễn không ngừng tìm quan hệ để liên lạc với các bên phương tiện truyền thông, hy vọng có thể khống chế dư luận để sức ảnh hưởng không tăng thêm.
Gọi mười mấy cú điện thoại xong, Thẩm Bác Diễn tiều tụy tâm lực, định ăn một chút gì rồi sau đó tiếp tục nghĩ cách, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, hắn cầm lên nhìn, là Lục Lăng Hằng gọi điện tới, hắn lập tức bắt máy.
“Thẩm tổng, tôi tìm được một thứ khá hữu dụng trong số di vật anh họ để lại.”
Thẩm Bác Diễn lấy làm kinh hãi: “Cái gì vậy?”
“Một quyển nhật ký. Khi nào thì anh rảnh để tôi đưa đồ tới cho.”
“Bây giờ!” Thẩm Bác Diễn vội cầm chìa khóa xe lao ra ngoài, “Cậu chờ ở đó, tôi đến nhà cậu ngay!”