Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 35 : TỰ THẨM MỘT MỀNH ĐÊ!!!!

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


– TỰ THẨM MỘT MỀNH ĐÊ!!!!



Sự việc xảy ra khiến dư luận đổi chiều, nếu hai bên cùng không có chứng cứ, thường thì trong những cuộc tranh cãi miệng, hoặc là xem lời ai nói hấp dẫn hơn, hoặc là theo tâm lý người xem, hơn nữa đó còn là cuộc tranh chấp lâu dài để xem bên nào chịu đựng được lâu hơn. Nhưng nếu một bên có thể đưa ra bằng chứng rõ ràng, như vậy dư luận đổi chiều chỉ trong tích tắc.



Hai tuần vừa qua Lục Quân khóc lóc than thở đẩy công ty và quỹ từ thiện xuống vực sâu, mà trong hai tuần này ngoài thu thập chứng cứ then chốt ra thì hầu như công ty giải trí và quỹ từ thiện đều không làm bất cứ chuyện gì, cũng là bởi ngã càng sâu thì lực phản đòn lại càng mạnh. Đợi đến khi tất cả chứng cứ được đưa ra xong, với số bằng chứng chất thành núi, đối phương chỉ có thể hạ nước tiến công, dư luận lập tức nghịch chiều như bài sơn đào hải. (Bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển)



Chiều hôm ấy, giới truyền thông và các cư dân mạng được một phen sục sôi, các trang báo điện tử lớn lập tức đăng tải thông tin, đài truyền hình lập tức đưa tin di chúc Lục Quân Càn vào chương trình tin giải trí lúc giờ cơm tối. Các cư dân mạng tự mình đi thu thập đầu mối, tìm hiểu về Lục Quân, có thể thấy không ít người thân bên cạnh Lục Quân vạch trần những chuyện xấu mà ông ta làm, như vậy Thẩm Bác Diễn và công ty giải trí Tinh Tinh lên tiếng phê phán công khai là không ngoa.



Mà weibo Thẩm Bác Diễn đăng tải ảnh chụp nhật ký và di chúc của Lục Quân Càn, trong ba giờ được hàng chục triệu lượt truy cập, hơn năm trăm nghìn lượt share, trở thành kỷ lục mới trên weibo!!



Lục Lăng Hằng chỉ xem mọi người thanh minh chứ không nói thêm gì về chuyện này. Bất luận kết quả ra sao, với anh mà nói đều không tốt. Anh mở cửa sổ ra nhìn, đám săn ảnh mấy hôm trước chầu chực dưới nhà đều đã đi, giờ so với việc lấy vài lời khách sáo từ chỗ anh thì càng có nhiều tin tức có giá trị hơn cần khai thác.



Trốn trong nhà hai tuần, lúc này đây đã có thể thả lỏng. Lục Lăng Hằng đang định xuống lầu đi dạo một chút, đột nhiên trông thấy một chiếc Land Rover quen mắt lái tới, dừng lại ở dưới lầu. Cùng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông.



Thẩm Bác Diễn gọi tới: “Giờ có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cơm chiều, cảm ơn cậu đã giao nhật ký của Quân Càn cho tôi.”



Lục Lăng Hằng cười nói: “Phải là tôi cảm ơn anh mới phải. Để tôi mời anh.”



“Cậu cứ xuống trước đi, giờ tôi đang ở dưới nhà cậu.”



Lục Lăng Hằng thay một bộ quần áo rồi xuống lầu. Thẩm Bác Diễn đang tựa vào xe chờ anh, hắn mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, bộ dạng có vẻ phấn khích. Lục Lăng Hằng vừa nhìn hắn liền ngây người —— đã lâu rồi anh không thấy vẻ mặt Thẩm Bác Diễn hồng hào sáng láng như vậy, đây mới đúng là Thẩm Bác Diễn mà anh biết.



Thẩm Bác Diễn thấy Lục Quân Càn, trên mặt nở nụ cười kì dị, săn sóc mở cửa xe: “Lên xe đi.”



Lục Lăng Hằng cảm thấy Thẩm Bác Diễn có vẻ là lạ, nhưng lại không biết rõ là vì sao, không thể làm gì hơn là nhanh chóng vào trong xe.



“Muốn ăn gì?” Thẩm Bác Diễn dịu dàng hỏi.
Lục Lăng Hằng đi tới trước mặt Thẩm Bác Diễn, mặt không đổi sắc nhìn hắn chòng chọc.



Thẩm Bác Diễn: “??!”



Đột nhiên Lục Lăng Hằng bật cười khanh khách: “Đương nhiên không phải tôi không tốt rồi, tôi ưu tú như vậy cơ mà!” Anh ngồi xuống đùi Thẩm Bác Diễn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt cũng ghé tới gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào bờ môi hắn: “Cậu nói gì đi?”



Nhất thời Thẩm Bác Diễn ngây ra, một cử động nhỏ cũng không dám.



Lục Lăng Hằng lại cất tiếng một lần nữa, lần này giọng nói lại mang theo âm hưởng Đông Bắc: “Thằng nhóc nhà cậu, có phải thích tôi lâu rồi không?”



Thẩm Bác Diễn: “…..”



“Cậu muốn làm người yêu tôi?” Lục Lăng Hằng nâng cằm hắn lên, nhếch môi nở nụ cười lưu manh, “Hay muốn cùng tôi lên giường?”



Thẩm Bác Diễn: “… Tôi đều, đều…”



“Tôi nói không phải cậu bị liệt dương chứ? Thích tôi bao nhiêu năm, lại ngớ ra không dám nói, vẫn là anh trai nói giúp cậu.” Lục Lăng Hằng cọ cọ trên đùi hắn, “Nhìn không ra tiểu tử nhà cậu lại muộn tao như vậy!!”



Sắc mặt Thẩm Bác Diễn hết xanh rồi lại tím, còn chưa kịp thanh minh, Lục Lăng Hằng đã lại nói tiếp.



“Cậu có tâm giặc nhưng không có gan giặc. Muốn lên giường với tôi phỏng?” Lục Lăng Hằng ngoài cười nhưng trong không cười mà ha hả mấy tiếng, sau đó đồng cảm vỗ vai hắn, lập tức thay đổi nét mặt cay nghiệt: “Mơ đẹp nhể?! Anh đây đẹp trai dư này, xuất sắc dư này, bao nhiêu người thích dư này, cậu có tư chất thiên bẩm gì đáng để anh đây phá giới vì cậu?! Trym cậu dài ba mươi centimét hở? Tôi khuyên cậu về nhà tự thẩm một mình đi!! Muahahaha, ha ha ha, ha ha ha…”



Thẩm Bác Diễm: “…………..”



.o.