Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 53 : Thẩm Bác Diễn mạnh mẽ hôn lên…
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Thẩm Bác Diễn mạnh mẽ hôn lên…
Đã tới giờ nghỉ trưa, nhân viên công tác phát cơm hộp, diễn viên chính tụm lại một chỗ cùng ăn cơm hộp.
“Hai người diễn tốt quá trời luôn!” Cảnh Thanh không nhịn được cảm khái, “Có thể diễn ăn ý như vậy, trước đây hai người thật sự không biết nhau sao?”
Sở Y Na mỉm cười liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng.
“Ngày nào đạo diễn cũng nói tôi không nhập vai được.” Vẻ mặt Cảnh Thanh khổ não, “Rốt cuộc phải làm gì mới có thể nhập vai được?”
Diễn viên như Cảnh Thanh, chủ yếu đều là đạo diễn bảo thế nào cậu ta diễn thế ấy, lúc đạo diễn tốt tính thì còn có thể diễn khá, lúc đạo diễn qua loa bực mình thì liền diễn loạn. Còn Sở Y Na và Lục Lăng Hằng, trước khi quay đạo diễn không hề phân tích cảnh cho hai người, hai người họ tự diễn, nhưng có thể diễn ăn ý xuất sắc như vậy, thật khiến người khác ghen tị muốn chết.
Cảnh Thanh cũng rất muốn mình có thể nhập vai, nhưng thật sự quá khó khăn. Quay phim cũng không dựa theo trình tự kịch bản, giống như ngày hôm nay vậy, bởi vì phải quay các cảnh ở cùng một địa điểm trước, cho nên trước đó Lục Lăng Hằng còn diễn bạch liên hoa, ngay sau đó liền trở thành kẻ xấu, buổi chiều lại đổi địa điểm khác, sao có thể nhập vai được? Khác nào ép người ta thành đa nhân cách?! Đạo diễn nói Cảnh Thanh không diễn khớp với Sở Y Na được, cũng bởi vì trình tự quay không hợp lý, bọn họ vừa mới tham gia đoàn phim đã quay cảnh sau oan gia, diễn cảnh tình cảm thân mật sao có thể tự nhiên được; sau này thân quen rồi, đạo diễn bảo họ chuyển sang quay cảnh mới quen nhau, sao có thể diễn ra sự xa lạ được?
Sở Y Na nói: “Cuộc sống sinh hoạt ngoài đời phải có xúc cảm mãnh liệt mới được, ngoài đời phải trải nghiệm nhiều, lúc diễn mới có cảm giác.”
Cảnh Thanh mờ mịt hỏi: “Trải nghiệm thế nào?”
Sở Y Na cười cười: “Chị á, chị yêu đương! Một giây cũng không ngừng.”
Cảnh Thanh vẫn như trước không sao giải thích nổi: “Yêu như nào chứ? Sao em không có cảm giác gì?” Mấy năm này cậu qua lại ổn định với một bạn gái, ngày não cũng rất vui vẻ, chưa từng cãi nhau bao giờ.
Sở Y Na thấy mình có thể sẽ dạy hư trẻ nhỏ, vội nói: “Mỗi người một khác nhau. Chị nghĩ làm diễn viên nhất định phải là người giàu cảm xúc, phải có tình cảm mãnh liệt. Chị biết một diễn viên rất giỏi, ngày nào cô ấy cũng quan sát người bên cạnh, tự hỏi xem người khác đang nghĩ gì, tại sao làm như vậy, sau đó đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để lý giải, qua đó cô ấy có thể diễn tốt rất nhiều vai. Nhưng chị thì khác, khả năng quan sát của chị rất kém, chị phải có cảm giác mới mẻ kích thích mới được.”
Cảnh Thanh lúng túng cười. Cậu cũng không có ý định vì thể nghiệm cuộc sống khác lạ mà chia tay bạn gái mình, vì vậy quay đầu hỏi Lục Lăng Hằng: “Nè, vậy còn cậu thì sao? Tôi thấy cậu diễn rất tốt, cậu có gì có thể dạy tôi không?”
Lục Lăng Hằng vốn chỉ ngồi nghe, không có ý định chen vào, Cảnh Thanh hỏi sang anh, anh không thể làm gì hơn là khiêm tốn nói: “Tôi diễn tốt sao? Như nhau mà.”
Thẩm Bác Diễn: “…..”
Tâm tình Thẩm Tiểu Cẩu bị đẩy tới giới hạn, sụp đổ hoàn toàn, chạy nhanh về phía Lục Lăng Hằng và Sở Y Na.
“Có đôi khi chị rất ghét con trai dịu dàng, cậu có biết làm như vậy sẽ khiến chị ảo tưởng, nói thẳng một câu không thích khó lắm sao…. A?” Sở Y Na trông thấy Thẩm Bác Diễn lao tới, vô cùng giật mình.
Lục Lăng Hằng đưa lưng về phía Thẩm Bác Diễn, anh thấy ánh mắt Sở Y Na nhìn về phía sau mình, quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp thấy rõ đã bị một người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang lao tới kéo tay anh đi.
Lục Lăng Hằng vô cùng hoảng sợ: “Ai vậy?”
Thẩm Bác Diễn kéo khẩu trang mình xuống, Lục Lăng Hằng nhận ra hắn, giật mình mở to mắt nhìn: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Sở Y Na cũng ngây người, vẻ mặt mờ mịt đứng luống cuống tại chỗ.
Thẩm Bác Diễn không giải thích, nét mặt cứng ngắc, kéo tay Lục Lăng Hằng bước nhanh về phía trước.
“Anh kéo đau tôi! Kéo đi đâu vậy? Này?”
Thẩm Bác Diễn kéo Lục Lăng Hằng rồi rẽ ngoặt ở giao lộ, đi vào một con hẻm nhỏ không người, đẩy mạnh anh vào tường.
Vẻ mặt Lục Lăng Hằng khiếp sợ: “Anh…”
Thẩm Bác Diễn mạnh mẽ hôn lên, hàm răng đụng vào môi Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng đau đến kêu lên, lại bị hắn chặn lại. Hắn ôm hông Lục Lăng Hằng, như phát điên mà cướp đoạt không khí trong miệng anh, rất có xung động muốn nuốt sạch anh vào bụng.
Hắn chịu đủ rồi! Quay phim nào chọc ong bướm phim đấy, đây là muốn dằn vặt hắn đến phát điên sao? Hết đau khổ vật vã vì người ra đi, đến khi mất mà phục được mừng như điên, nhưng lại không thể cùng anh chia sẻ niềm vui hạnh phúc này. Hắn nghĩ tới tương lai của bọn họ, hắn muốn cố gắng dành những gì tốt đẹp nhất cho người này, nhưng rốt cuộc trong lòng người này có hắn.. dù chỉ là một chút hay không?!