Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 56 : Sưng thành 30cm
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Sưng thành 30cm.
Lục Lăng Hằng tắm xong đi ra, trời đã khuya lắm rồi, mai anh phải dậy sớm, chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, bởi vậy nên đến khi Thẩm Bác Diễn tắm xong đi ra, Lục Lăng Hằng đã ngủ thiếp đi.
Tuy rằng bay tới đoàn phim tham ban đã rất mệt, nhưng Thẩm Bác Diễn không có chút buồn ngủ nào, hắn rón rén đi tới bên giường Lục Lăng Hằng, nhìn gương mặt anh khi ngủ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này, trước đây lúc Lục Quân Càn né paparazzi anh cũng từng tới nhà hắn ở mấy ngày, khi đó họ còn chưa nói rõ ràng, hắn không dám làm gì cả, chỉ là đợi đến đêm hôm khuya vắng, sau đó len lén vào phòng nhìn gương mặt Lục Quân Càn khi ngủ thôi cũng đã thấy rất thỏa mãn.
Lúc ngủ chân mày Lục Quân Càn luôn nhíu lại, nhưng anh ngủ rất ngoan, buổi tối đi ngủ thế nào, sáng hôm sau tỉnh dậy thế ấy, dường như còn không trở mình. Hôm nay tuy thay đổi thân thế, nhưng thói quen này vẫn giữ nguyên. Thẩm Bác Diễn nhìn một lúc, không nhịn được mà vươn tay ra chạm vào mi tâm anh, muốn chân mày anh thôi cau lại.
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn dè dặt ghé tới, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm nơi hắn vừa chạm vào: “Ngủ ngon.”
Tuy đã nói “ngủ ngon” rồi, nhưng Thẩm Bác Diễn còn chưa quay về giường mình ngủ. Hôm nay đúng là hắn vui đến mức không ngủ được, nếu biết có thể thuận lợi như vậy, hắn đã không chờ đợi lâu như vậy mà nói tâm ý mình ra ngay từ đầu rồi!
Hắn thị gian một lúc lâu, lại hôn lên mi tâm Lục Lăng Hằng, thấy Lục Lăng Hằng chưa tỉnh lại, hắn hôn lên mặt anh, rồi lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.
Cứ làm đi làm lại tới tới lui lui như vậy, mãi sau đó Thẩm Bác Diễn mới quay về ngủ.
Sáng hôm sau chưa tới năm giờ Lục Lăng Hằng đã thức dậy, Thẩm Bác Diễn vẫn còn ngủ rất say. Anh nhẹ nhàng đi rửa mặt rồi đi ra ngoài, không đánh thức Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng hóa trang xong liền tới phim trường, gặp Sở Y Na ở đó. Anh vốn lo sau chuyện ngày hôm qua chạm mặt sẽ rất xấu hổ, nhưng thái độ Sở Y Na vô cùng tự nhiên, cười cười nói nói như bình thường, tựa hồ như không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, khiến Lục Lăng Hằng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quay được hai cảnh xong, Thẩm Bác Diễn đi tới, vừa xem Lục Lăng Hằng quay phim vừa nói chuyện phiếm cùng nhân viên trong đoàn. Giờ hắn mở công ty, nhưng mới chỉ là cái vỏ ngoài trống rỗng, theo đúng hướng phát triển thì ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi nữa để chiêu binh mộ lính, cho nên lần này hắn tới Hoành Điếm tham ban, thứ nhất là đến thăm hỏi Lục Lăng Hằng, thứ hai là để hiểu rõ chuyện trong giới giải trí, thuận tiện xem xét nhân tài.
Hôm nay Lục Lăng Hằng không có nhiều cảnh, nhưng có một cảnh rất quan trọng, hơn nữa còn là cảnh hôn, bởi bộ phim này là phim tiên hiệp thiếu niên nên cảnh hôn duy nhất trong phim lại là của nhân vật phản diện.
Lúc chưa chuyển xấu Lăng Kiếm Vân vẫn là một người rất nho nhã, cho dù với hồ yêu làm việc cho mình hắn cũng vẫn luôn ôn hòa, hồ yêu yêu hắn nhưng tình cảm lại không được đáp lại, ả buồn bực không vui, trong lúc làm việc cho hắn cố ý làm không tốt, để lại tin tức cho nữ chính và nam chính, khiến họ phá hỏng một kế hoạch của Lăng Kiếm Vân. Hồ yêu làm vậy là bởi muốn Lăng Kiếm Vân thêm coi trọng ả.
Buổi tối hồ yêu lén tìm tới Lăng Kiếm Vân, ả cứ ngỡ Lăng Kiếm Vân sẽ tức giận mà nghiêm phạt ả, nhưng Lăng Kiếm Vân không làm vậy, chỉ thản nhiên đánh đàn, tựa hồ như không để ả và chuyện ả làm ở trong lòng. Hồ yêu tức giận, chủ động câu dẫn Lăng Kiếm Vân, ả hôn môi hắn, nhưng Lăng Kiếm Vân vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Hồ yêu tức giận cố ý đe dọa, nói muốn đi giết nam nữ chính, phá hỏng hoàn toàn kế hoạch lớn của Lăng Kiếm Vân (lúc này thần kiếm vẫn chưa được giải phong ấn, Lăng Kiếm Vân không cho phép Khương Diệc Long gặp bất cứ bất trắc nào), cuối cùng cũng có thể chọc giận Lăng Kiếm Vân, khiến hắn bạo phát.
Trước khi Lục Lăng Hằng quay anh nhai kẹo cao su. Đây là thói quen nghề nghiệp của anh, trước khi quay cảnh hôn, để tôn trọng bạn diễn thì chuẩn bị cho hơi thở thơm mát. Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh anh, giọng chua lòm: “Biết thế anh đã mang tỏi tới.”
Lục Lăng Hằng buồn cười lườm hắn: “Đồ bệnh.”
Thẩm Bác Diễn bĩu môi.
Diễn viên diễn hồ yêu – Bạch Duyệt Kỳ chạy tới, ngượng ngùng nói: “Cho em kẹo cao su được không?”
Bạch Duyệt Kỳ là người mới, đây là lần đầu tiên cô đóng cảnh hôn, vô cùng căng thẳng.
Lục Lăng Hằng quan tâm đưa viên kẹo cho cô: “Có cần tập lời thoại trước không?”
Vại giấm trong lòng Thẩm Bác Diễn đổ lênh láng. Lục Lăng Hằng tập thoại, thật ra là giúp bạn diễn tìm trạng thái, cũng giống như lần trước làm với Dương Nghiên vậy, tâm sự với bạn diễn để lôi kéo hảo cảm, nói không chừng lại rước ong bướm tới.
“Ông ấy nói trạng thái em không tốt, bảo em nên tìm cảm giác, chiều mai quay lại.” Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn vô lại mà dán tới, “Hay là giờ anh giúp em luyện một chút nhé?”
Lục Lăng Hằng: “…. Thẩm Phô Diễn này.”
“Hử?”
“Da mặt anh đúng là tường đồng vách sắt.”
“Hê hê…”
Thẩm Bác Diễn bị đẩy ra, không phục hừ một tiếng, lại rót thêm rượu cho Lục Lăng Hằng. Điện thoại của hắn lại đổ chuông, hắn thờ ơ liếc mắt nhìn, là mẹ của hắn – Trâu Tĩnh Tĩnh gọi tới.
Chân mày Thẩm Bác Diễn lập tức cau lại. Hắn không thích nói chuyện với mẹ mình, cho dù chỉ là qua điện thoại, bởi vậy nên thấy nhức đầu vô cùng. Nhưng chuông điện thoại vang lên được một lúc, hắn đành phải bắt máy.
Lục Lăng Hằng giữ yên lặng, đợi Thẩm Bác Diễn nói chuyện điện thoại xong. Không biết đầu bên kia nói gì, nét mặt Thẩm Bác Diễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trở nên ngưng trọng.
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn cúp máy: “Ba anh ngã bệnh.”
“Sao?” Lục Lăng Hằng ngạc nhiên, “Nghiêm trọng không?”
“Mẹ anh không nói tỉ mỉ, nhưng hình như rất nghiêm trọng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thẩm Bác Diễn thở dài: “Đã đặt vé máy bay giúp anh rồi, đêm nay anh quay về.” Vốn là hắn muốn rèn sắt ngay khi còn nóng mà một phát bắt lấy Lục Lăng Hằng luôn, nhưng cha đổ bệnh, hắn không thể không quan tâm, bởi vậy nên đành phải tạm thời gác lại.
Lục Lăng Hằng hỏi: “Bao giờ anh đi?”
“Đi ngay đây.”
Lục Lăng Hằng vội vã đứng dậy, Thẩm Bác Diễn vẫn còn có vài đồ đạc ở phòng anh, anh muốn giúp thu thập đồ đạc, đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.
“Sao vậy?” Lục Lăng Hằng nghĩ rằng Thẩm Bác Diễn đang buồn bã vì chuyện của cha, cho nên do dự không đẩy hắn ra.
Ai ngờ Thẩm Bác Diễn lại chép miệng tiếc rẻ nói: “Hôm nay không có thời gian luyện diễn với em.”
“….Cũng không cần luyện, cảm ơn.”
Thẩm Bác Diễn bĩu môi, nhanh chóng hôn lên mặt Lục Lăng Hằng một cái, sau đó mới buông anh ra đi thu thập hành lý.
Lục Lăng Hằng lại bị chiếm tiện nghi, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để tính toán mấy chuyện này, anh không thể làm gì hơn là lườm một cái, không nói gì. Trước đây anh là một người rất giữ nguyên tắc, chính là bởi sợ một ngày nguyên tắc bị phá hủy anh sẽ đánh mất chính mình, nhưng nguyên tắc của anh đã bị Thẩm Tiểu Cẩu gặm đến thất linh bát lạc mất rồi. (Thất linh bát lạc: hiểu đơn giản là rải rác khắp nơi)
Thu dọn đồ đạc xong, Lục Lăng Hằng tiễn Thẩm Bác Diễn rời khỏi phim trường, ra ngoài bắt xe, mặc dù trong lòng Thẩm Bác Diễn không muốn, nhưng cũng không tiện nói gì, vội vã rời đi.