Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 62 : Thẩm Bác Diễn cười nhẹ hai tiếng, cúi người xuống in dấu môi lên ngực Lục Lăng Hằng

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


– Thẩm Bác Diễn cười nhẹ hai tiếng, cúi người xuống in dấu môi lên ngực Lục Lăng Hằng.



Thẩm Bác Diễn nuốt nước miếng, mắt dán chặt vào nơi Lục Lăng Hằng đang nắm, mắt lóe lên tia tham lam, quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Lăng Hằng.



Bầu không khí ngưng trệ mấy giây, Lục Lăng Hằng cầm vòi hoa sen che nơi quan trọng của mình, sụp đổ mà quát rống lên: “ANH CÒN NHÌN! MAU RA NGOÀI!!!”



Lúc này Thẩm Bác Diễn mới tỉnh mộng, đỏ mặt ậm ừ một tiếng, lưu luyến không muốn rời đi.



Lục Lăng Hằng còn chưa hết hoảng hồn, cảnh giác nhìn chòng chọc cửa phòng tắm, đợi một hồi, thấy Thẩm Bác Diễn đi thật rồi, lúc này mới cúi đầu vội vã kiểm tra cậu em của mình vừa bị Thẩm Bác Diễn dọa đến mềm nhũn.



Em ơi em à em có khỏe không? Em ơi em đang hôn mê sao? Em không thể xảy ra bất cứ chuyện gì! Em ơi em mau tỉnh lại đi! Anh còn cần em mà!!



Dần dần, cậu em dần khôi phục ý thức, từ từ ngẩng đầu lên.



Lục Lăng Hằng còn chưa kịp thở phào xong, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan, anh quay đầu nhìn lại, Thẩm Bác Diễn thế mà lại xuất hiện ngoài cửa phòng tắm, trong tay còn cầm chổi và xẻng.



Cậu em vừa mới có chút ý thức lại bị dọa hôn mê bất tỉnh.



Lục Lăng Hằng (╯‵□′)╯︵┻━┻



“Em, em cứ tắm tiếp đi.” Mặt Thẩm Bác Diễn đỏ như gan heo, lại giả bộ nghiêm túc, “Anh quét vụn thủy tinh, tránh cho lát nữa em ra ngoài dẫm phải.”



Lục Lăng Hằng phát điên rống to hơn: “THẨM BÁC DIỄN!!”


“Em đang nghĩ, bảo sao đạo diễn nói em diễn không có tâm.”



“Hử?” Thẩm Bác Diễn mờ mịt.



Lục Lăng Hằng lại nhớ tới lời Sở Y Na nói hôm đó. Muốn diễn tốt những vai khác nhau, phải hiểu rõ những con người khác nhau, thể nghiệm những tình cảm khác nhau. Diễn xuất của anh bình thường, là bởi anh không có kinh nghiệm, chỉ có thể chọn phương thức bảo thủ để diễn, cho nên không có đột phá gì. Có lẽ, đúng là phải yêu đương một lần mới hiểu.



“Không có gì, ăn cơm thôi.” Lục Lăng Hằng cười cười, nhẹ nhàng đẩy tay Thẩm Bác Diễn ra, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.



Hai người chuyện trò những việc xảy ra gần đây, Lục Lăng Hằng hỏi: “Ba anh thế nào rồi?”



Thái độ Thẩm Bác Diễn so với hai tháng trước khi mới phát hiện cha bị bệnh ung thư thoải mái hơn nhiều: “Tình hình vẫn ổn, hôm trước vừa hóa trị xong một đợt, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, tới bệnh viện khám theo định kỳ.”



Lục Lăng Hằng nghe được tin tốt, cũng vui vẻ theo: “Vậy thì tốt rồi.”



Thẩm Bác Diễn nói: “Ý chí của ba anh rất kiên định, cho nên khôi phục khá tốt. Nhưng mà..”



Lục Lăng Hằng thấy hắn nhíu mày, vội hỏi: “Nhưng mà làm sao?”



Giờ Thẩm Bác Diễn chỉ mong cha có thể dưỡng bệnh thật tốt, nhanh chóng khỏe mạnh lại. Ông phải tới bệnh viện khám định kỳ, nếu phát hiện khối u không di căn, như vậy coi như qua một cửa ải khó khăn, một khi khối u di căn thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng. Giờ cha không nên lo toan cái gì, tốt nhất là ra nước ngoài nghỉ phép, giữ vững tâm lý vui vẻ thoải mái mỗi ngày. Nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy.



Tâm tình Trâu Tĩnh Tĩnh bây giờ rất phức tạp, vừa mong chồng mình có thể tĩnh dưỡng cho thật tốt, cũng vừa mong chồng có thể quay lại làm việc. Khoảng thời gian ông Thẩm nhập viện này, chuyện nội bộ tập đoàn Thẩm thị về cơ bản đều vào tay Thẩm Thanh Dư, mặc dù Trâu Tinh Tĩnh muốn Thẩm Bác Diễn mau chóng tiếp quản việc của tập đoàn, nhưng Thẩm Bác Diễn cũng tự thấy mình không có quyền hành gì, Thẩm Thanh Dư cũng không có ý phân quyền cho hắn. Thẩm Bác Diễn không quá quan tâm, dù sao hắn cũng không muốn tranh giành với anh trai, mong có thể mau chóng thành lập công ty của mình, nhưng đây không phải điều Trâu Tĩnh Tĩnh muốn, bà mong chồng mình giữ quyền hành trong tay, đưa Thẩm Bác Diễn vào nòng cốt công ty. Giờ Trâu Tĩnh Tĩnh dụ dỗ mong chồng quản công việc, khiến tất cả mọi người đều rất đau đầu.



Thẩm Bác Diễn khẽ thở dài, lại cười rộ lên: “Không có gì. Ăn đi.”