Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 74 : Chẳng lẽ anh không bằng tay phải của em sao?!
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
– Chẳng lẽ anh không bằng tay phải của em sao?!
Đêm trước ngày Lục Lăng Hằng đi huấn luyện, Thẩm Bác Diễn nghĩ một thời gian dài sắp tới không được gặp anh, hiển nhiên không dễ dàng buông tha Lục Lăng Hằng, quấn lấy anh đòi gần gũi trước khi chia xa, nếu không nhất định không chịu buông anh ra.
Lục Lăng Hằng vô cùng bất đắc dĩ: “Sáng mai em phải bay rồi.” Từ khi Thẩm Bác Diễn được ăn mặn, quả thật như tiến hóa thành cái máy đóng cọc, có đôi khi muốn lật qua lật lại Lục Lăng Hằng hằng giờ, ra sạch sẽ hàng ‘tồn kho’ mới bằng lòng cho qua. Chỉ khi nào hôm sau không có công việc thì Lục Lăng Hằng mới dám gần gũi với hắn, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng lần nào cũng thoải mái vượt mức, phải ngủ một ngày một đêm mới có thể bổ sung nguyên khí.
Thẩm Bác Diễn đè anh xuống giường kháng nghị: “Với một thanh niên trai tráng huyết khí phương cương như anh, nhịn một tháng quả thật có lỗi với bản thân!”
Lục Lăng Hằng lau mưa xuân bắn lên mặt mình của hắn: “Thế hai mươi tám năm qua anh sống thế nào?”
Con ngươi trong mắt Thẩm Bác Diễn khẽ đảo, đột nhiên che tay phải mình: “À, tay phải anh bị rút gân, phải cho nó nghỉ ngơi một tháng.”
Lục Lăng Hằng: “……….”
Thẩm Bác Diễn cầu khẩn nói: “Chỉ một lần thôi mà, anh phải nín nhịn lâu như vậy! Chẳng lẽ em không muốn sao? Chẳng lẽ anh còn không bằng tay phải của em sao?!”
Lục Lăng Hằng: “…….”
Sắp phải xa nhau, trong lòng Lục Lăng Hằng cũng lưu luyến không rời, cuối cùng nhẹ dạ nói: “Vậy một lần…”
Thẩm Bác Diễn lập tức cười tươi như hoa, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
(Không thể miêu tả, lược bớt 2000 chữ)
Ngày hôm sau Lục Lăng Hằng phải bay đi huấn luyện.
Tuy rằng trong lúc huấn luyện không thể đi đâu, nhưng buổi tối vẫn có thời gian rảnh sử dụng điện thoại đi động. Ngày nào cũng huấn luyện mệt mỏi, Lục Lăng Hằng không có thời gian rảnh để lên mạng, dành chút thời gian nghỉ ngơi cuối ngày để nói chuyện điện thoại với Thẩm Bác Diễn, nghe hắn kể chuyện của công ty và gần đây trong giới giải trí có những chuyện gì.
Có một ngày huấn luyện xong nói chuyện, Thẩm Bác Diễn nói cho anh biết: “Quảng cáo phim ngắn đã đưa lên sóng, còn bài “Mộng tưởng” em hát lọt vào bảng xếp hạng âm nhạc.
Lục Lăng Hằng giật mình: “Nhanh như vậy sao?” Anh giúp tập đoàn Thẩm thị quay quảng cáo, đương nhiên không giống với các ngôi sao quảng cáo khác, đoạn quảng cáo múa cột kia chủ yếu phát lên truyền hình, còn trọng tâm tuyên truyền của quảng cáo phim ngắn là trên mạng, cho nên thúc đẩy cả hai cùng một lúc.
Sau khi cúp điện thoại xong, Lục Lăng Hằng không cầm lòng được mà lên mạng xem. Nếu quả thật như lời Thẩm Bác Diễn nói, bài “Mộng tưởng” từ trên trời rơi xuống lọt vào vài bảng xếp hạng âm nhạc lớn, có nơi là công ty mua cho anh, có nơi là dựa vào thực lực và sức ảnh hưởng của anh. Tuy nghề chính của anh là đóng phim, anh cũng không có ý định phát triển cả hai, nhưng có một ca khúc nổi tiếng, khỏi nói cũng biết có ích như nào. Dù là ca sĩ hay diễn viên thì cũng đều là nghệ sĩ, nghệ sĩ thì cần được sự quan tâm từ phía khán giả, cần có người cổ vũ. Có một bài hát nổi tiếng, tên tuổi của anh sẽ được nhiều người nhớ tới hơn, anh cũng nhận được nhiều sự quan tâm hơn. “Lục Lăng Hằng – Mộng tưởng” vào top tìm kiếm, phương thức gây chú ý này sao có thể đánh đồng với các scandal được? Hơn nữa đối với tập đoàn Thẩm thị mà nói, ca khúc quảng cáo nổi tiếng, sẽ có nhiều người biết tới sản phẩm của họ hơn, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
“Phim “Sa ngã” là do người này đạo diễn đấy, em biết không? Anh ta đạt giải thưởng dựa vào bộ phim này!”
” ‘Sa ngã’? Kê Tân? À rồi! Em nhớ ra rồi! Kê Tân, em từng nghe qua tên vị đạo diễn này.”
“Sa ngã” là bộ phim điện ảnh theo phái trừu tượng, hết sức khó hiểu. Lục Lăng Hằng từng nghe danh xem qua, nhưng không kiên nhẫn xem hết. Anh không xem hết là bởi chưa đủ level, cũng không phải vì phim không hay, chỉ riêng chuyện phim này đạt giải là đủ hiểu rồi. Bởi bộ phim này có vài pha cảnh nóng nên bị cấm chiếu ở trong nước, nhưng thời đại internet này không gì là không tìm được. Danh tiếng “Sa ngã” rất tốt, nhất là những người theo phái trừu tượng đều vô cùng sùng bái.
“Giờ còn đang sửa chữa kịch bản.” Thẩm Bác Diễn nói, “Đợi sửa xong rồi sẽ cho em xem.”
“Cho em xem?” Lục Lăng Hằng không hiểu.
“Ừ.” Giọng Thẩm Bác Diễn vô cùng vui vẻ, “Phim anh đầu tư, đương nhiên là tìm em đóng rồi.”
“Sao….” Lục Lăng Hằng sửng sốt.
Đạo diễn có tên tuổi, đều không cần tìm siêu sao, bởi họ có năng lực tạo ra siêu sao. Thẩm Bác Diễn định để Lục Lăng Hằng diễn, muốn anh đạt được giải thưởng. Hắn biết Lục Lăng Hằng muốn giành được giải thưởng ảnh đế thực sự tới nhường nào.
Lục Lăng Hằng trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói gì. Anh hiểu dụng ý của Thẩm Bác Diễn, có một cơ hội như vậy anh cũng rất vui, nhưng loại cảm giác này có phần không chân thực. Rõ ràng còn chưa đâu vào đâu, anh đã bắt đầu thấy lo lắng. Dự án này có thể thành công sao? Anh có thể đảm đương được sao? Có thể cường cường liên hợp sao? Hơn nữa, tuy rằng Kê Tân từng đạt giải thưởng lớn, nhưng có rất ít tác phẩm, Lục Lăng Hằng lại không biết rõ về con người này, liệu vị đạo diễn này có thể tiếp tục phát huy tài năng không?
Thẩm Bác Diễn cười hì hì hỏi: “Sao không nói gì vậy? Không vui sao?”
“Em vui lắm.” Lục Lăng Hằng thu sự lo lắng sớm của mình về, cười nói, “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh làm gì.”
Lục Lăng Hằng cứ tưởng Thẩm Bác Diễn muốn nói quan hệ hai người như vậy còn khách sáo cảm ơn gì nữa, không ngờ câu sau của Thẩm Bác Diễn lại là: “Cảm ơn ngoài miệng thì không có chút thành ý nào, dùng hành động đi.”
“…….” Nhất thời Lục Lăng Hằng có dự cảm chẳng lành, “Hành động gì?”
“Anh mua cột múa lắp ở bên cạnh sảnh, còn có vài bộ đồ nhảy…”
“Alo alo anh nghe thấy gì không?” Lục Lăng Hằng cắt ngang lời của hắn, cầm điện thoại ra xa, “Gió lớn quá em không nghe thấy gì, lần sau nói chuyện tiếp nha tạm biệt!” Anh lập tức tắt máy, nằm xuống ngủ!