Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 79 : “Cốc cà phê này, liệu có giống cốc cà phê trước khi chết cậu đưa cho Quân Càn không?”
Ngày đăng: 07:14 19/04/20
– “Cốc cà phê này, liệu có giống cốc cà phê trước khi chết cậu đưa cho Quân Càn không?”
Lục Lăng Hằng lúng túng kéo Thẩm Bác Diễn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Nhậm Bối Mính đang nhập vai đấy.”
“Nhập vai?” Thẩm Bác Diễn ngạc nhiên.
Lục Lăng Hằng liếc nhìn Nhậm Bối Mính: “Ừ.”
Lúc mới vào đoàn phim, Lục Lăng Hằng thấy Nhậm Bối Mính đối địch với mình cũng rất kinh ngạc, theo lý mà nói, thân phận này của anh với Nhậm Bối Mính không có xung đột bất đồng gì mới phải, giờ Nhậm Bối Mính đang nổi, mà anh vừa mới khởi bước không bao lâu, lấy đâu ra hận thù? Nhưng mà dần dà, anh mới phát hiện thật ra Nhậm Bối Mính đang nhập vai.
Trong kịch bản, phụ thân của Nhậm Bối Mính là do Ngụy Trung Hiền phái người sát hại, mà anh diễn vai chó săn trung thành của Ngụy Trung Hiền, cũng là người hại chết sư đệ trúc mã của hắn. Nhập Bối Minh rất chuyên nghiệp, ngay từ lúc nhận kịch bản đã nhập mình vào cảm xúc của nhân vật, hắn thật sự coi mình như nhân vật ấy, cho dù không quay thì hắn cũng chỉ đối xử thân thiết với những người bằng hữu trong phim, với kẻ thù thì vô cùng lãnh đạm. Cũng bởi vì lý do này nên Nhậm Bối Mính tương đối thân thiết với Tôn Phương.
Thẩm Bác Diễn nhíu mày, khó chịu nói: “Không quay phim cũng nhập vai sao!”
Lục Lăng Hằng cũng thấy lúng túng. Chính anh cũng là một người nhập vai nhanh, nhưng chỉ cần đạo diễn hô cắt anh liền quay về hiện thực, trừ khi quay cảnh tình cảm đặc biệt, nhiều nhất anh cũng chỉ mất một buổi sáng điều tiết tâm tình. Trước đấy Lục Quân Càn và Nhậm Bối Mính từng hợp tác qua, trong bộ phim ấy hai người cùng hợp tác kinh doanh, cho nên lúc quay phim Nhậm Bối Mính vô cùng thân thiết nhiệt tình với Lục Quân Càn, đến khi quay phim xong hai tháng sau gặp lại, Nhậm Bối Mính vô cùng lạnh lùng với Lục Quân Càn. Hơn nữa đó là một bộ phim hiện đại, cũng không có xích mích yêu hận, cho nên trong quá trình đó Lục Quân Càn không thấy Nhậm Bối Mính không bình thường ở chỗ nào. Giờ nhớ lại, thật ra Nhậm Bối Mính luôn là người như vậy, không phân rõ giữa phim và hiện thực.
Đạo diễn gọi Lục Lăng Hằng tới phân tích cảnh, Thẩm Bác Diễn kéo ghế ra ngồi xuống. Lần này hắn tới đoàn phim, ngoài thăm Lục Lăng Hằng ra hắn còn đến vì muốn làm rõ chuyện Tôn Phương.
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn thấy Nhậm Bối Mính đứng dậy đi về phía Tôn Phương. Nhậm Bối Mính đưa đồ ăn cho Tôn Phương. Tôn Phương vội nói cảm ơn, Nhậm Bối Mính ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với hắn.
Từ góc nhìn của Thẩm Bác Diễn, vừa hay nhìn thấy ánh mắt Nhậm Bối Mính nhìn Tôn Phương. Đó là một ánh mắt có phần cưng chiều, hơn nữa nói chuyện vài câu, Nhậm Bối Mính còn xoa đầu Tôn Phương, giống như đối xử với đồ đệ của mình.
Đây cũng là nhập vai. Hay là..?
Thẩm Bác Diễn biết người nâng đỡ Tôn Phương là một thương gia bất động sản, mà thương gia kia quan hệ với Nhậm Bối Mính không tồi. Lục Quân Càn vừa qua đời Tôn Phương đã nhanh chóng leo cao, Thẩm Bác Diễn vô cùng hoài nghi thế lực đứng sau lưng hắn liệu có liên quan gì tới cái chết của Lục Quân Càn hay không, hôm nay Tôn Phương và Nhậm Bối Mính gần gũi như vậy phần nào đã chứng thực được suy nghĩ của hắn.
Trời chẳng mấy mà tối đen, đảo mắt tới cảnh buổi tối của Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng và Tôn Phương lại tập rất nhiều lần, Tôn Phương không thể không nghiêm túc, dù sao cũng sắp phải quay thật. Nhưng đóng cùng Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn lại đứng một bên nhìn chòng chọc khiến tâm tình hắn bất an, thường xuyên quên mất động tác võ thuật. Để hiệu quả thêm đặc sắc, thiết kế động tác võ thuật rất hoa lệ, cũng không phải là dễ nhớ.
Tập vài lần, đạo diễn liền kêu mở máy.
Cảnh đầu tiên Tôn Phương đang ngủ trong phòng, Lục Lăng Hằng lén lẻn vào phòng ám sát hắn.
Tôn Phương nhìn vẻ mặt chân thành của Thẩm Bác Diễn, không khỏi hoang mang. Hóa ra Thẩm Bác Diễn tự làm chuyện này? Là hắn đã suy nghĩ quá nhiều sao? Hình tượng người đại diện với sản phẩm mà nói vô cùng quan trọng, bởi khán giả thích ngôi sao đó nên mới mua ủng hộ sản phẩm, cũng sẽ vì hình tượng ngôi sao mà tẩy chay sản phẩm, nếu người đại diện gặp thị phi, công ty sẽ lập tức thay đổi người đại diện và đòi bồi thường.
Thẩm Bác Diễn nói: “Ít nhất cũng phải mời cậu một bữa lớn! Chừng nào thì cậu rảnh?”
Tôn Phương cười gượng: “Thật sự không cần phải khách khí như vậy đâu.”
“Khách khí gì chứ.” Thẩm Bác Diễn nói, “Tôi vừa xem một lúc, tôi rất thích diễn xuất của cậu, cậu có hứng thú quay quảng cáo không?”
“Sao?” Tôn Phương rất đỗi kinh ngạc, “Quảng cáo?”
“Tập đoàn Thẩm thị bọn tôi năm nay lại có hai sản phẩm mới sắp ra mắt, đang tìm người đại diện mới.”
“Vậy sao…” Tôn Phương cười ha hả, cũng không có vẻ gì là hứng thú làm người đại diện quảng cáo cho tập đoàn Thẩm thị.
Ở bên kia, Nhậm Bối Mính đã bắt đầu đóng phim, hắn không tìm được sư đệ, dọc đường thấy vết máu, ở bờ sông lo lắng gọi tên sư đệ.
“Nhậm Bối Mính diễn tốt thật.” Thẩm Bác Diễn nói. Những lời này không phải trái lương tâm, tuy rằng hắn không thích Nhậm Bối Mính, nhưng không thể không thừa nhận, Nhậm Bối Mính diễn rất có sức hút.
“Cậu ta rất quan tâm cậu phải không?” Thẩm Bác Diễn lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Tôn Phương.
Chuyện trò được một lúc, Tôn Phương dần dần buông lỏng đề phòng. Hắn cảm thấy Thẩm Bác Diễn không có địch ý gì với mình, trọng tâm câu chuyện cũng rất bình thường, hơn nữa thi thoảng Thẩm Bác Diễn lại khen hắn đôi câu, có vẻ rất hứng thú với hắn.
Xem ra Thẩm Bác Diễn không biết gì cả. Bạn đang �
Tôn Phương vất vả cả buổi cũng rất mệt, thi thoảng lại cầm cốc cà phê Nhậm Bối Mính cho hắn lên uống một ngụm.
“Uống ngon chứ?” Thẩm Bác Diễn hỏi.
Tôn Phương xem Nhậm Bối Mính diễn, thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Cốc cà phê này, liệu có giống cốc cà phê cậu đưa cho Quân Càn trước khi chết không?” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn tới gần hắn, gần như dán vào lỗ tai hắn hỏi. Hắn lót đệm lâu như vậy, để Tôn Phương buông lỏng cảnh giác, chính là để tung quả bom nặng kí này!
Một tiếng sét vang lên, Tôn Phương gần như nhảy dựng lên, vội quay đầu nhìn Thẩm Bác Diễn, vì động tác quá lớn, cốc cà phê trong tay sánh lên bắn hết lên người!