Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 81 : Sợ hãi

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


– Sợ hãi.



Vừa nghe tin Tôn Phương gặp tai nạn xe, mọi người lập tức vây tới, không ngừng đặt câu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Nghiêm trọng không?” “Đã đưa đến bệnh viện chưa?”



Gương mặt Vinh Ca trắng bệch, run rẩy nói không nên lời.



Lục Lăng Hằng nhìn nét mặt này của anh ta, tim đập thịch một cái. Không thể nào…



Giọng Vinh Ca run run: “Nói, nói là đã tử vong tại chỗ…”



Bốn phía xung quanh nhất thời lặng đi.



Tử vong? Tuy rằng trong đoàn phim có nhiều người không thích Tôn Phương, nhưng một người hôm qua vẫn còn sống bình thường, hôm nay đột nhiên tử vong? Không ai có thể chấp nhận sự thật này được ngay.



Một nhân viên nhỏ giọng nói: “Ai gọi điện cho anh vậy? Có khi nào là lừa đảo không?”



Vinh Ca đã sắp khóc, anh cũng hy vọng là lừa đảo: “Người gọi điện thoại nói anh ta là cảnh sát. Còn nói mấy giờ trước xe của Tôn Phương đi trên đường cao tốc gặp tai nạn, đụng phải một chiếc xe tải, xe tải bị lật nghiêng đè vào xe của họ.. Họ tìm được trong xác xe giấy tờ tùy thân của Tôn Phương nên gọi cho tôi. Bảo tôi nhanh đi lo hậu sự…”



Vẫn có người ôm hy vọng trong lòng, đề nghị: “Anh thử gọi điện thoại cho Tôn Phương xem, giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm!”



Vinh Ca run rẩy bấm dãy số điện thoại của Tôn Phương, nhưng chỉ nghe được giọng nói lạnh như băng ở bên kia đầu dây: “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”.



Nét mặt mọi người trở nên nghiêm trọng: “Người gọi điện thoại bảo anh đi đâu?”



Vinh Ca nói địa chỉ một bệnh viện.



Mọi người nhìn nhau. Nghe rất giống thật, không đòi tiền, chỉ bảo đến bệnh viện lấy xác, không giống lừa đảo chút nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thảm như vậy?



Lại có người hỏi: “Sáng nay Tôn Phương đi đâu? Sao anh không đi cùng? Có ai đi cùng cậu ấy không? Tài xế là anh gọi tới sao? Có số điện thoại tài xế không?”



Giờ Vinh Ca vô cùng hoang mang, lo lắng xoa xoa hai bàn tay: “Cậu ấy không cho tôi đi cùng, xe là cậu ấy gọi tới, tôi không biết tài xế là ai!” Vinh Ca cũng biết Tôn Phương có kim chủ, hai bộ phim lớn này đều là kim chủ lấy về cho hắn. Cũng bởi vì có kim chủ, nên rất lâu rồi chuyện của Tôn Phương Vinh Ca không tiện nhúng tay vào, đều có người của kim chủ sắp xếp! Tôn Phương không cho anh theo, anh đành phải để Tôn Phương đi một mình, không ngờ lại xảy ra chuyện này!”
Hai mắt Lục Lăng Hằng vô thần mà lẩm bẩm nói: “Sao có thể xảy ra chuyện này…” Nghe tin tức có tính bạo phát như vậy, anh không cảm thấy phẫn nộ, bởi vì đã bị tất cả các cảm xúc kích động khác che lấp. Vài cái mạng người, đảo mắt liền coi như không có..



Thẩm Bác Diễn nhìn nét mặt Lục Lăng Hằng mà không khỏi đau lòng. Vốn là hắn định lén điều tra, nhưng bởi sự tình đã đến mức này, nếu không nói cho Lục Lăng Hằng biết, hắn sợ Lục Lăng Hằng không đề phòng sẽ bị người khác làm tổn hại. Hắn hỏi: “Em có manh mối xem rốt cuộc ai muốn hại em không? Em có từng đắc tội với ai không?”



Lục Lăng Hằng cười khổ: “Em đắc tội ai? Nói thật là trước đây em nổi tiếng như vậy, chắc chắn đã có không ít va chạm lợi ích với người khác, nhưng nếu em cản người khác, bọn họ có thể bịa chuyện, dùng dư luận để lật đổ em, nếu người có thế lực thì sẽ chặn tài nguyên của em, không cho em đóng phim nữa, ai sẽ giết người vì mấy chuyện này? Em thật sự không nghĩ ra được… Ngoại trừ công việc ra, con người em thế nào anh cũng biết, em có thể đắc tội ai được đây?”



Thẩm Bác Diễn trầm ngâm trong thoáng chốc: “Liệu chuyện này có liên quan gì tới Nhậm Bối Mính không?”



Lục Lăng Hằng vùi mặt vào lòng bàn tay, ủ rũ nói: “Anh nghĩ Nhậm Bối Mính có thâm cừu đại hận tới mức muốn giết em sao? Em không biết… Em không biết gì cả…”



Đúng vậy, Thẩm Bác Diễn cũng thấy động cơ giết người này của Nhậm Bối Mính quá gượng ép, nhưng có thể mua chuộc được Tôn Phương giết người, có thể giết Tôn Phương diệt khẩu, chắc chắn là một người rất có thế lực. Nghĩ thế nào cũng không ra ngoài người nâng đỡ Tôn Phương sau khi Lục Quân Càn chết ra thì còn có ai khác. Nhưng Thẩm Bác Diễn đã điều tra kim chủ của Tôn Phương từ trước, ngoài quan hệ với Nhậm Bối Mính ra thì hắn không tìm ra được nữ thương gia bất động sản kia có liên quan hay cùng xuất hiện gì với Lục Quân Càn.



Thẩm Bác Diễn lẩm bẩm nói: “Sao sau khi bệnh tim của em tái phát, bọn chúng không giết Tôn Phương diệt khẩu luôn mà phải chờ tới tận bây giờ?”



Lục Lăng Hằng phiền não cào đầu mình: “Tin em qua đời thu hút rất nhiều sự chú ý của truyền thông, nếu phụ tá của em lại đột nhiên chết, không phải càng dễ bị người ngoài nghi ngờ hơn hay sao.”



Thẩm Bác Diễn gật đầu: “Có khả năng như vậy.” Tôn Phương cũng không lập tức leo cao ngay sau khi Lục Quân Càn qua đời mà còn tiếp tục làm trợ lý cho Trương Minh Tước, có lẽ là sợ bị mọi người nghi ngờ chú ý. Mãi đến khi Lục Lăng Hằng gọi Tôn Phương nói một câu “vị như cũ” mới khiến Tôn Phương sợ mất mật, sau đó kim chủ mới bắt đầu nâng đỡ hắn. Khi đó chuyện đã lắng xuống một thời gian, cho nên không ai liên tưởng hai chuyện này với nhau.



Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói: “Có lẽ Tôn Phương nắm được nhược điểm gì của người kia.. Nhưng giờ Tôn Phương đã bị bại lộ, cho nên người kia không để ý tới nhược điểm kia nữa mà giết người diệt khẩu?”



Lục Lăng Hằng ôm đầu ngồi xổm xuống. Đầu của anh đã sắp nổ tung rồi!! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Thẩm Bác Diễn vội vàng kéo anh lên, kéo anh vào lồng ngực hắn ôm thật chặt: “Quân Càn, đừng sợ, có anh ở đây. Mai em có phải quay phim không?”



Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Vốn là mai không có cảnh quay, nhưng không biết giờ sắp xếp lại lịch trình sẽ có những thay đổi gì.”



Thẩm Bác Diễn vỗ nhẹ lưng anh, khiến anh yên tâm hơn: “Mai anh ở với em, nếu không có cảnh quay thì ta ở trong khách sạn không ra ngoài. Anh đã sắp xếp, mai sẽ có vệ sĩ và trợ lý mới tới, sẽ có người bảo vệ em, em đừng tùy tiện ăn đồ người khác cho.. Em không cần phải sợ, chưa chắc đã có người muốn hại em, là anh đề phòng trước, tất cả chỉ là để đảm bảo an toàn, cũng có khả năng mọi chuyện chỉ là do anh nghĩ quá nhiều.”



Thẩm Bác Diễn thực sự hối hận. Bởi hắn không có bất kỳ manh mối nào, cho nên mới trực tiếp thử thăm dò Tôn Phương, cuối cùng đánh rắn động cỏ, đối phương phản ứng nhanh như vậy. Chuyện cà phê, cũng bởi vì Lục Lăng Hằng vô tình nói mà thành ra như vậy, giả như người đứng sau kia nghi ngờ Lục Lăng Hằng đã biết chân tướng, liệu có giết Lục Lăng Hằng diệt khẩu hay không? Chết tiệt! Đáng lẽ ra hắn phải dùng cách đi đường vòng mới phải!