Trung Nhị Bệnh Cùng Người Yêu Của Hắn

Chương 7 : Phiên ngoại - Tình địch cũng có lúc trung nhị

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Lâm Kỳ vào năm 14 tuổi, cũng là độ tuổi thiếu niên đương đọc sách ở sơ trung. Giống như các cậu trai khác trong đoạn niên kỉ này, Lâm Kỳ có bệnh trung nhị, bất quá có lẽ càng thêm nghiêm trọng.



Hắn không hề cảm thấy mình là nhân vật chính, ngược lại, hắn xem bản thân là nhân vật phản diện trong thế giới của kẻ khác, là cái loại nhân vật phản diện hết sức thông minh, thâm độc, lại có mị lực.



(Won: Hai cái "mentality" của hai anh công từ nhỏ đã phản nhau =)))



Mà nhân vật phản diện hắn khoác vai sẽ là kẻ không bị đánh bại, gây ra kết cục BE cho câu chuyện của người ta, còn hắn lấy thân phận Boss cuối, sừng sững không ngã. Trong thế giới quan của hắn, tà ác cuối cùng sẽ chiến thắng chính nghĩa.



Thiếu niên trung nhị thời điểm ấy không đơn giản chỉ là suy nghĩ một chút, mà đích xác đã làm được.



Hắn xuất thân từ hắc đạo thế gia, đầu óc rất thông minh, tuổi còn nhỏ, nhưng đã đem các thế lực hắc bang đối thủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, khiến bọn họ thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, ngay tới phụ thân của hắn cũng có lúc phải kiêng kị hắn ba phần.



Điều này cũng giúp nuôi dưỡng tính cách phách lối kiêu căng của Lâm kỳ cùng bệnh trung nhị của hắn.



Hắn thời thời khắc khắc đều suy tưởng, lần kế tiếp nên lấy dạng thủ đoạn nào càng tàn nhẫn càng hoa lệ hơn để lệnh cho đối thủ ở dưới chân hắn khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, còn từ trong ra ngoài, nghiền nát linh hồn bọn chúng, tiêu trừ ý chí sinh tồn của những tên này.



Hắn biết Lâm gia một mực có một cái đối thủ rất mạnh mẽ, xưng là tử địch cũng không quá đáng. Mà năm nay, phía gia tộc kình địch kia vừa thượng vị một người đương gia mới, lên chức không đến một tháng liền khiến người ta tâm phục khẩu phục, vị này chính là Vương Đại Tráng vừa tròn hai mươi tuổi.



Ngón tay vuốt ve ba chữ "Vương Đại Tráng", Lâm Kỳ đẩy đẩy mắt kiếng trên sống mũi, híp mắt một cái, khóe miệng dần dần nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm, đã định ra mục tiêu kế tiếp.



Lâm Kỳ tinh tế đọc tài liệu về Vương Đại Tráng, hoàn mỹ, không một sơ hở nào để tấn công.



Thế nhưng, như vậy chẳng phải càng đáng giá đánh bại hay sao... Suy nghĩ đến một người sở hữu linh hồn bền bỉ cứ như thế ở trước mặt mình tan vỡ, Lâm Kỳ phất một cái đứng lên, hưng phấn đến hai tay cũng có chút run rẩy.



Hắn liền siết chặt tờ giấy tài liệu một điểm, tựa như đem Vương Đại Tráng bóp vỡ ở trong lòng bàn tay.



"Ha ha ha... Ha ha ha..." Hắn thật thấp giọng bật cười, tựa như một tên Boss mắc bệnh trung nhị, có chút biến thái.



Cười xong sau, Lâm Kỳ khôi phục lại bộ mặt không cảm xúc.



Hắn nghĩ, lần này, hắn sẽ đổi cách chơi.



Hắn biết rằng Vương gia sau khi có một vị đương gia mới lên nhậm chức, sẽ vì y chọn ra một phụ tá, thân giữ tránh nhiệm nặng nề, sâu sắc đáng tin cậy, mà việc chọn người là do tân nhiệm đương gia đưa ra quyết định, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng thay đổi.



Advertisement / Quảng cáo



Mà bấy giờ Vương Đại Tráng đang tuyển chọn trợ thủ.



Nếu hắn giả trang làm người của bọn họ trà trộn vào... thế thì không những có thể đến gần Vương Đại Tráng, mà còn phát hiện được nhược điểm của y dễ dàng hơn...



Đây là một phương pháp vừa to gan vừa nguy hiểm, nhưng Lâm Kỳ vẫn nguyện ý thử nghiệm, không bằng nói, hắn còn có chút hưng phấn.



Cũng may là Lâm Kỳ làm con trai đương gia đương nhiệm Lâm gia, cơ hồ không lộ diện, cho nên không người nào biết tướng mạo của hắn.



Làm tất thảy công tác chuẩn bị hết sức đầy đủ sau, Lâm Kỳ mới chui vào Vương gia.



Sau khi chân chính nhìn thấy Vương Đại Tráng, Lâm Kỳ cũng không nhịn được có chút bị chấn nhiếp bởi khí thế của Vương Đại Tráng. Khuôn mặt cường tráng cương nghị, tứ chi mạnh mẽ hữu lực, nói năng thận trọng, anh khí bức người, ở nơi đó cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng không ai có thể so với y càng thích hợp hơn.



Lâm Kỳ có điểm biến thái liếm liếm môi, thực muốn trông thấy hình dáng sụp đổ của nam nhân này quỳ xuống dưới chân mình...



"Lâm?" Vương Đại Tráng nhíu mày một cái.



"Vâng." Lâm Kỳ không hề đổi tên đổi họ, mặc dù biết Vương gia là tử địch của Lâm gia.




"Là ý gì..." Trên mặt Lâm Kỳ giờ phút này đích thực viết lên hai chữ mộng bức.



"Cậu chẳng lẽ không phát hiện ra à? Thật ra thì từ mấy tháng trước, tất cả các ứng cử viên, trừ cậu ra, đều đã bị đào thải sạch sẽ. Những người cùng cậu huấn luyện, cách ngày lại thay đổi, đều là do tôi an bài."



"Cái...cái gì..." Lâm Kỳ nhìn mấy người té ngã dưới nền vài lần, quả thực rất xa lạ.



"Thật là không nghĩ tới, đứa nhỏ gầy yếu tôi vốn không để ý lại có khả năng kiên trì đến bây giờ." Vương Đại Tráng nhìn Lâm Kỳ, trong mắt mang theo tán thưởng cùng chút ấm áp. "Tình cờ đi xem huấn luyện, rất nhiều người so với cậu thân thể cường tráng hơn lại lần lượt ngã xuống, còn cậu thì vẫn trụ ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt tràn đầy kiên định cùng ý chí chiến đấu của cậu thực sự rung động đến tôi, sau đấy tôi vẫn luôn chú ý đến cậu."



"..." Một mực... chú ý đến mình à...



"Như lời tôi nói vừa nãy, từ mấy tháng trước cậu đã được chọn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn trông xem cậu có thể bền bỉ đến đâu, tỷ thí ngày hôm nay cũng là do tôi tự do phóng khoáng, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi. Bất quá, tay đấm của cậu rất lợi hại, đánh tôi thật đau." Vương Đại Tráng xòe ra lòng bàn tay, nơi đó hồng hồng một mảnh.



"Có lẽ cậu cảm thấy tôi sinh ra đã có được khí lực như thế, bất quá cơ hồ ngay từ lúc vừa mới biết đi, tôi đã bắt đầu rèn luyện nghiêm khắc, những chua cay gian khổ trong đó cũng chỉ có bản thân tự mình lĩnh hội. Tôi không có tài năng, tôi chẳng qua là đang một mực kiên trì mà thôi. Tôi bình thường sẽ cảm thấy những ai có tài lại không biết cố gắng thật đáng tiếc cũng thật đáng giận. Lâm Kỳ, tôi không biết cậu có tài năng hay không, nhưng cái này không có vấn đề, tôi đã thấy được sự bền bỉ của cậu, điều ấy so với cái gì cũng đều trân quý hơn, mà đây cũng là phẩm chất tôi hi vọng phụ tá của mình có được."



Vương Đại Tráng chân sau quỳ xuống, đầu gối chạm đất, ngước mắt nhìn Lâm Kỳ, "Lâm Kỳ, cậu thắng rồi, cậu nguyện ý làm phụ tá của tôi sao?"



Lâm Kỳ tim không hiểu tại sao ùn ùn cuồng loạn, liếc nhìn Vương Đại Tráng, mà người sau đang dùng hai tròng mắt đen thẳng tắp hướng về mình.



Advertisement / Quảng cáo



Làm... làm cái gì vậy chứ... Có thể không bày ra tư thế cầu hôn như vậy mà đối với hắn có được hay không a!



"Được chứ?" Vương Đại Tráng nắm lấy một tay của Lâm Kỳ, mặt đầy chân thành.



"Ừ... Ân..." Lâm Kỳ cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.



"Tốt quá rồi! Lâm Kỳ, sau này thỉnh được chỉ giáo nhiều hơn!" Vương Đại Tráng sáng lạng cười, vỗ vai Lâm Kỳ một cái.



"Ừ..." Lâm Kỳ tiếp tục hừ như muỗi.



"Lâm Kỳ, sau này gọi anh Tráng ca là được rồi."



"Tráng... Tráng ca..." Lâm Kỳ cảm thấy mặt mình dần nóng lên, hắn vì sao lại đỏ mặt a!



"Ừn..." Lâm Kỳ chậm rãi mở mắt ra, tay gác lên trên mắt, tầm nhìn còn có chút mông lung, bên tai là tiếng gió xao động lá cây.



Lâm Kỳ ngồi thẳng người, ánh mặt trời sau trưa phơi khiến người ta có chút buồn ngủ, liền trực tiếp nằm trên ghế thiếp đi.



Lại nằm mơ thấy chuyện của mười năm trước...



"Cậu được thông qua."



Những lời này của Vương Đại Tráng một mực ở bên tai quanh quẩn, mang theo hồi âm xưa cũ.



Lâm Kỳ cười một tiếng, ánh mặt trời chiếu vào khiến mắt hắn hiện ra chút nhu hòa.



Chính mình trước khi đối đầu với Tráng ca, cũng có lúc trung nhị nhỉ...



- -------



(Toàn văn hoàn)