Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 147 : Làm ái nhân của hắn

Ngày đăng: 04:30 19/04/20


sau đó hai người Phương Triệu Nhất cùng Tống Gia Bảo nhìn quang mang nhũ bạch sắc tản ra trên tay đến thiếu niên, chậm rãi tiến vào thân thể đứa trẻ.



làn da Phương Tinh vốn dĩ bạo hồng, nhưng lúc này không có tiếp tục tăng trưởng xu thế, vẫn duy trì như cũ.



trước kia Tống Gia Bảo cũng nhìn đến tình huống tương tự, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn đến tình huống như vậy trên người Phương Thần. Trước kia lúc Phương Thần còn nhỏ, căn bản là không có lực lượng như vậy.



Phương Triệu Nhất cảm giác trong bên trong đầu mình hiện lên một hình ảnh, rất nhanh liền biến mất không thấy.



“Thần Thần…” tiếng nói nam tử trầm thấp, lộ ra giọng điệu khó hiểu.



chuyện quỷ dị như vậy tử, hắn cũng biết, nhưng ở mình trong trí nhớ, coi như là lần đầu tiên nhìn đến.



Phương Thần ngẩng đầu, nhìn hai người trước mắt, sau đó thản nhiên mà giải thích, “Triệu Nhất, Gia Bảo, ta chỉ tạm thời ổn định mà thôi, nếu muốn hắn không có việc gì nói cầnNgười của Lang tộc.”



Có chút đồ vật, hắn là tuyệt đối không muốn lộ ra.



sức mạnh của mình mình rõ ràng, khi không cần thiết, tuyệt đối sẽ không lộ ra lực lượng, để tránh rơi vào tình huống gặp phải  kẻ địch sẽ dễ dàng chịu thiệt.



Tống Gia Bảo nghiêm túc gật đầu, hắn cũng biết cổ sức mạnh này của Thần Thần lợi hại, hơn nữa cũng hiểu được, Thần Thần nhất định là trả giá lớn.



Người của Lang tộc  cũng khó ra khỏi linh độ không gian huống chi là một đứa trẻ cái gì cũng không  biết.



“Sức mạnh của ta, lấy từ linh độ không gian, hy vọng các ngươi không nói ra.” Phương Thần, nói chuyện tử tế với họ, hắn không còn bộ dáng trẻ con, cả người đều tản ra không khí lạnh như băng.



Tống Gia Bảo không khách khí mà phiên phiên xem thường, nghĩ đến hành vi thiếu niên đối với mình thật là khó chịu, “Ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai? Còn có, không cần không lớn không nhỏ, kêu Gia Bảo thúc thúc, hắn là phụ thân của ngươi, ngươi nên gọi phụ thân.”



Thật là, cũng không biết vài năm này Thần Thần sinh hoạt như thế nào, thế nhưng biến thành tính cách như vậy.



Phương Thần vô tội mà dụi dụi ánh mắt, “Là phụ thân cho ta gọi như vậy, đương nhiên tên của ngươi cũng thế.” Kỳ thật tính đứng lên, xưng hô như vậy mình chiếm tiện nghi, như vậy cũng có thể trắc nghiệm một chút tình cảm của mình là với phụ thân như thế nào.
tiềm lực con người đều là vô cùng, để cho mình sống sót, chuyện gì cũng  có thể làm.



Triệu Di hung hăng mà gật đầu, “Ta muốn, ta muốn lực lượng như vậy.”



Người tới cầm một khối vật cho nàng, ” khi ngươi cảm thấy hữu dụng, có thể nuốt, đến lúc đó không có cố kỵ gì.”



Triệu Di gắt gao mà cầm đồ vật hình vuông trên tay, khối đồ vật này hiện ra màu đỏ thắm, nhìn qua có một loại cảm giác yêu dị nhưng có thể cảm giác đến sinh mệnh lưu động bên trong.



Triệu Di cầm khối đồ vật này, khi muốn thấy rõ ràng người trước mắt, lại phát hiện cái gì cũng không có, giống như hết thảy này đều là mình ảo giác, chỉ còn lại đồ vật nắm trong tay.



Phương Thần sửng sốt một chút, mà hắn thất thần, không có giấu diếm được Phương Triệu Nhất, “Thần Thần, đã xảy ra chuyện gì?”



Phương Thần lập tức hồi thần, khóe miệng hơi hơi mà gợi lên, lộ ra trào phúng độ cung, “Triệu Nhất, không chuyện gì, đến lúc đó chúng ta là có thể nhìn một trò hay.” Phương Tinh hài tử vô tội này nhất định phải có người trả giá vì nó.



Mặc kệ là kiếp trước, kiếp này, hắn đối mẹ mình không có bất luận ấn tượng gì, nhưng  trí nhớ ít ỏi của hắn mẹ đều là rất yêu thương con của mình, thậm chí vì hài tử, ngay cả mình tôn nghiêm cùng sinh mệnh cũng có thể vứt bỏ.



Hắn gặp được một ít nữ nhân, thật là cực phẩm, nhìn Triệu Di, vì có thể giữ lại cha mình, không, phải nói, muốn đạt được sự chú ý của cha mình, ngay cả tới chuyện tự tay thương tổn con của mình đều có thể làm đi ra, nghĩ đến Phương Tinh trước kia được nàng chiếu cố,  chắc không sống tốt.



Kỳ thật kế hoạch của  nữ nhân này thực thông minh, nhưng là nàng quên lực lượng một đứa trẻ có thể thừa nhận, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đại khái vì nàng như vậy.



“Thần Thần…” Phương Triệu Nhất rõ ràng liền không thích con trai mình lộ ra biểu tình như vậy hình như là có cái gì đó đang gạt mình, lại như  giữ bí mật cho riêng mình.



Phương Thần nhìn phụ thân mình vẻ mặt bất mãn, “Không có gì, nhìn đến một ít đồ vật.” không nên nhìn đến Nếu như là chính mình trước kia, căn bản lại không thể có thể cảm thấy được lực lượng như vậy vì hiện tại hình như không ai biết sức mạnh trên người mình như thế nào.



Hắn có thể xác định, cho dù là các trưởng lão lang tộc đến đây, về sau hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp thay đổi.



“Người của Lang tộc đến.” Phương Thần dụi dụi hai mắt mình, sau đó khôi phục bộ dáng lôi kéo tay cha mình cả ngày, rõ ràng vì một bộ sợ hãi, để choTống Gia Bảo lắc đầu ở trong lòng, diễn xuất của tiểu tử này, rốt cuộc là ai dạy cho hắn?!