Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 10 :
Ngày đăng: 05:32 19/04/20
Chu Thái Bình đi rồi An Lạc liền mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc điện thoại di động cảm ứng màu trắng, thời trang bề ngoài đơn giản, ấn tượng cũng khá tốt. An Lạc thử ấn chốt khởi động máy, qua một đoạn nhạc dễ nghe, màn hình điện thoại từ từ sáng lên.
—— Màn hình nền được An Nham cài đặt là tấm hình khuôn mặt của cậu, nở nụ cười mỉm nhìn vô cùng gợi đòn.
An Lạc không vui vẻ lắm mà nhíu mày, lần theo hệ thống vào cài đặt lại, đổi khuôn mặt của An Nham thành hình nền bầu trời sao sẵn có, rồi quay về menu chính, nghiên cứu dần dần công năng của chiếc di động mới.
Tốc độ vận hành của chiếc di động này nhanh hơn rất nhiều so với chiếc trước đây anh dùng, bên trong cũng được thiết lập một số trò chơi thú vị, nhưng An Lạc từ trước tới nay không có hứng thú với trò chơi, xem qua thì lập tức tắt. Trái lại, chức năng lên mạng của chiếc di động này rất dễ sử dụng, mở trình duyệt thì trực tiếp hiện lên list website thường dùng, tốc độ mạng cực kỳ nhanh.
Màn hình đột nhiên xuất hiện một tin nhắn SMS chưa đọc, hiển thị người gửi đến từ An Nham —
“Đây là món quà em tự chọn, hy vọng anh sẽ thích. Nhận được nhớ hồi âm ^_^”
Ký hiệu khuôn mặt tươi cười cuối cùng khiến An Lạc giật giật khóe miệng, im lặng trong chốc lát, mặt cứng ngắc viết ba từ: “Đã nhận được.”
Lúc này An Nham vừa tắm xong đi ra, thấy màn hình di động sáng lên, tiện tay cầm lên nhìn xem —— tin nhắn SMS từ anh trai, ba từ đơn giản: Đã nhận được.
Nhớ đến dáng dấp nghiêm túc không chút biểu cảm khi gửi tin của anh trai, khóe môi An Nham không khỏi khẽ cong lên.
“Hôm nay anh có xem tin tức giải trí không?”
“Không.”
“Nếu có hứng thú thì lấy máy lên mạng xem một chút, có rất nhiều bài báo về anh đấy.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, bố vừa gọi điện mắng em một trận, bảo em dẫn đội chó săn đến bệnh viện, hại anh bị quấy rầy, bố không cho em đến viện thăm anh nữa…” Nghe giọng điệu có vẻ rất tủi thân.
An Lạc nhíu mày, “Vậy đừng tới.”
An Lạc nhìn poster, nhẹ nhàng gật đầu.
An Úc Đông nói: “Thằng nhóc An Nham này từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự không hiểu chuyện, trước đây cũng luôn luôn chọc con tức giận… Có điều, bản tính của nó thật ra lại không xấu, cũng rất quan tâm con. Lần này con gặp chuyện không may, nó vội vã từ Paris trở về, không cẩn thận nên dẫn đám chó sẵn đang há miệng chờ sung vào bệnh viện, bị người đại diện mắng cho một trận, bị hạ lệnh không cho phép ra cửa một tuần.”
An Lạc nghi hoặc quay đầu lại, “Không phải là bố mắng sao?”
An Úc Đông bất ngờ trong chốc lát, hiểu ra thì cười: “Nhất định là nó nói bậy trước mặt con rồi, bố nào dám mắng nó chứ, không bị nó làm cho tức chết đã là rất hài lòng rồi.”
“…” An Lạc im lặng.
Giương mắt nhìn về khuôn mặt tươi cười phóng đại trên tấm poster, trong lòng không khỏi khẽ động —— chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Bởi vì vội vã trở về thăm anh trai nên mới không cẩn thận bị đám chó săn bắt được nhược điểm, không phải là cố ý?
“Đúng rồi, Tiểu Lạc, bố nói với con sơ sơ về tình hình trong nhà nhé. Ông con hiện nay còn đang dưỡng bệnh trong viện, An Mạch hôm nay về nước, về đến nhà là có thể gặp được.”
Mạch suy nghĩ của An Lạc bị bố kéo lại, gật đầu: “A. An Mạch… là em ba?”
An Úc Đông nói: “Đúng, là em ba của con. Thật ra nó là con trai của chú con, bố mẹ nó qua đời vì tai nạn lúc nó còn rất nhỏ, bố bèn nhận nuôi nấng nó. Các con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm anh em cũng không khác ruột thịt là bao.”
“Vâng.” An Lạc gật đầu, nhớ đến thời gian lúc ở bệnh viện được Chu Thái Bình phổ cập kiến thức căn bản về anh em An gia, An Mạch hình như là học mỹ thuật hội họa, tham gia triển lãm tranh gì đó bên New York.
Im lặng một hồi, đột nhiên nhớ ra tên của một người, An Lạc hỏi: “Đúng rồi, con còn một cậu em trai nữa, tên là An Trạch đúng không?”
An Úc Đông mỉm cười, “Em tư của con đó, nó đang thực hiện nhiệm vụ bí mật của cấp trên, tạm thời chưa thể về được.”
An Lạc không tin nhìn bố, “Nhiệm vụ… bí mật?”
An Úc Đông gật đầu, “Đúng, An Trạch là quân nhân, cũng là quan chỉ huy căn cứ không quân trẻ tuổi nhất của Tây Lâm.”
_________________