Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 13 :
Ngày đăng: 05:32 19/04/20
“Giờ không còn người ngoài nữa, anh có thể nói thật.”
Giọng nói trầm thấp nguội lạnh, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên khẽ run rẩy.
—— Nói thật? Nói thật cái gì? Thực ra tôi là một An Lạc khác, 27 năm trước gặp tai nạn máy bay ở Vancouver nhưng không chết, chẳng rõ vì sao lại trùng sinh vào người anh trai cậu?
Chân tướng không thể tưởng tượng nổi, đến ngay cả An Lạc còn khó mà chấp nhận nổi, huống chi là người khác.
Không thể đoán trước được hậu quả nếu nói ra chân tướng, những người trong An gia mà biết trong thân thể của đứa cháu trưởng đích tôn họ yêu thương nhất lại là một linh hồn khác, liệu sẽ nhìn anh như quái vật, hay sẽ giết chết kẻ đã xâm chiến thân thể của An Lạc kia? Nguội lạnh như An Trạch, có khi sẽ đem ‘An Lạc’ này đến Sở sinh vật nghiên cứu ra trò một phen không chừng.
An Lạc cũng không muốn mình biến thành kẻ ngoại tộc trong mắt bọn họ, lại càng không muốn nói ra ‘chân tướng’ không chắc chắn này.
Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, An Lạc nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn An Trạch, bình tĩnh nói: “Cậu muốn nói thật chuyện gì?”
An Trạch im lặng đối mặt.
An Lạc cũng không chịu thua, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại cậu em trai.
Sau một hồi duy trì đối mặt liên tục khiến người khác phải ngạt thở, An Trạch mới mở miệng, thấp giọng nói: “Nếu anh sợ có kẻ hại mình nên giả vờ mất trí nhớ, vậy thì anh hãy an tâm, kẻ đó, tuyệt đối không phải là em.” Thoáng dừng lại, giọng điệu của An Trạch cũng trở nên đặc biệt chân thành, “Anh, em là một quân nhân, em có tín ngưỡng và nguyên tắc của mình.”
An Lạc nhìn cậu: “Ý của cậu là, chuyện tôi bị bắt cóc lần này, không có bất cứ liên quan nào tới cậu?”
An Trạch mỉm cười: “Đương nhiên, em làm việc chưa bao giờ để lại sai sót, nếu lần này là do em hạ thủ, anh sẽ chẳng có khả năng sống sót đến tận bây giờ đâu.”
An Lạc im lặng chốc lát, “Được, tôi có thể tin tưởng chuyện này không có liên quan gì đến cậu. Nhưng tôi thực sự mất trí nhớ, không phải giả vờ.” An Lạc cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng An Trạch đối diện trước mặt, “Tôi nói như vậy, cậu có tin không?”
An Trạch nói: “Anh cho rằng em sẽ tin?”
“Trước đây chúng ta ở chung với nhau bao nhiêu năm như vậy, thói quen của tôi hẳn cậu rất rõ, cậu nghĩ tôi đang giả vờ sao?” An Lạc dừng lại, “Nếu không tin, cậu có thể thử nghiệm giống An Nham, xem tôi có nhớ rõ chuyện trước đây hay không. Ví dụ như, mang một bó hoa đến đây, thử xem tôi có dị ứng với phấn hoa không.”
An Trạch nhìn anh, không nói gì.
An Lạc khẽ nhướn mày, “Còn vấn đề nào nữa không? Không còn gì thì cậu có thể ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nhìn ánh mắt cố chấp của An Lạc, An Mạch im lặng trong chốc lát rồi mới khẽ nói: “Năm ấy anh 7 tuổi, bác qua đời vì tai nạn xe, bức ảnh này được chụp vào hôm đó.”
“…” An Lạc cứng ngắc cầm khung ảnh trong tay.
Bức ảnh này được đặt trên bàn, hóa ra ngày chụp ảnh đó là ngày giỗ của bà ấy?
“Hai nhà chúng ta ra ngoại thành dạo chơi, bác ấy rất vui vẻ, kéo anh cùng chụp ảnh, anh giận bác ấy, không muốn ngồi cùng một xe với bác ấy nữa, bác hết cách, đành đổi chỗ với em, còn bác ngồi vào chiếc xe con với bố mẹ em, sau đó, xe đột nhiên phát sinh tai nạn, nổ tan thành tro, bố mẹ em và mẹ anh đều…”
An Lạc khẽ nắm chặt ngón tay, ngực đột nhiên có cảm giác ngạt thở kỳ quái, đau đớn lan tỏa từ trái tim, chầm chậm đi theo thần kinh khắp người truyền lên não… Thấp thoáng, dường như anh thấy được hình ảnh đáng sợ kia khi chiếc xe nổ tung, giống như chính mình đã từng trải qua tình cảnh thê thảm đó.
Nghe An Mạch bình tĩnh kể lại những chuyện cũ này, An Lạc một câu không nói lên lời.
Rõ ràng là chuyện cũ của người khác, nhưng cái cảm giác kiềm nén này, giống như con mãnh thú được tháo xiềng xích, chạy thoát khỏi lồng ngực trốn đi, tâm trạng trở nên không thể kiểm soát nổi, thậm chí khiến anh không tài nào duy trì được vẻ bình tĩnh trước sau như một nữa.
An Lạc siết chặt tay, cố sức điều chỉnh hô hấp, nụ cười xán lạn của người phụ nữ trong bức ảnh giờ chỉ cảm thấy chói mắt khác thường.
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của An Mạch, “Chuyện đã qua từ rất lâu, anh cũng đừng tự trách mình nữa, tai nạn đó cũng không phải lỗi của anh, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”
Ngón tay được cậu nhẹ nhàng cầm lên, truyền sang hơi ấm yên tâm.
An Lạc gật đầu, không nói gì.
An Mạch thấy sắc mặt anh xấu, bèn nói sang chuyện khác: “Anh có muốn ăn chút trái cây không? Đây là quả vải bác bảo em mang lên đấy, còn tươi lắm.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
An Lạc lạnh lùng nói: “Không cần, anh muốn nghỉ sớm một chút.”
An Mạch không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon.”
An Lạc nhìn theo cho đến khi An Mạch ra khỏi phòng, lúc này mới đắp chăn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.