Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 21 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


An Trạch mãi mãi không thể quên hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt An Lạc.



Đó là 20 năm về trước, An Trạch 7 tuổi theo mẹ từ Paris trở về nước. Từ nhỏ lớn lên ở Pháp, vô cùng xa lạ với môi trường sống trong nước, cậu chỉ biết từ mẹ rằng An gia còn có ba người anh trai khác sắp sửa sống cùng bọn họ, anh cả An Lạc, anh hai An Nham, và anh họ đứng hàng thứ ba An Mạch.



An Nham là anh ruột của An Trạch, hai năm trước đã theo bố về nước, anh em hai đứa ngẫu nhiên gặp nhau, cậu cũng không xa lạ gì với An Nham, còn với hai người anh chưa bao giờ gặp mặt kia, An Trạch chỉ thỉnh thoảng thấy mẹ nhắc tới ——



Mẹ của anh cả An Lạc đã qua đời vì tai nạn xe hơi năm anh 7 tuổi, tuy còn nhỏ nhưng anh rất hiểu chuyện, sau khi về nước An Trạch được dạy rằng, nhớ kỹ phải sống thật hòa thuận với anh cả, không được nghịch ngợm giống An Nham…



Lời căn dặn “nhất định phải sống thật hòa thuận với anh cả” của mẹ được An Trạch bé nhỏ chôn vào lồng ngực, sau khi biết mẹ của anh đã qua đời, An Trạch lại càng thêm kiên quyết, mình phải nhường anh thật nhiều, không được vì mẹ anh đã mất mà bắt nạt anh.



Thời điểm về nước đang là mùa đông, đêm trước lễ Giáng Sinh.



Ra khỏi sân bay, bầu trời đúng lúc nổi trận bão tuyết, những bông tuyết to sụ như những chiếc lông vũ bay lượn chấp chới giữa không trung, tuyết rơi dày đặc khiến cảnh vật ngoài cửa sổ nhuốm một lớp sương trắng mông lung, đường cái nhanh chóng bị một tầng tuyết dày đọng thành, thành phố được bao phủ trong tuyết, giống như tòa thành màu trắng trong đồng thoại, thần bí và mỹ lệ.



Tuyết rơi nhiều khiến giao thông tắc nghẽn, xe đi từ sân bay về đến nhà tròn hai tiếng đồng hồ, An Trạch với lòng hiếu kỳ mạnh liệt vẫn luôn ghé sát vào cửa sổ bên cạnh nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, thế cho nên mấy lời mẹ nói “Về đến nhà phải chào hỏi anh”, “Tiếng Trung mẹ dạy cho con phải nhớ kỹ” đều bị nhóc An Trạch quẳng ra sau đầu.



Về đến nhà thì đã là buổi chiều, tuyết đã ngừng rơi từ lâu, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên tuyết trắng tinh dưới mặt đất, ánh sáng phản chiếu có chút chói mắt. An Trạch được bọc trong áo bành tô dày sụ xuống xe, thấy ba cậu nhóc đang chơi đùa trong tuyết ——



Đeo găng tay chạy tới chạy lui hiển nhiên là An Nham quen thuộc, còn hai người anh kia thì chẳng rõ là ai với ai, trong đó có một người đang cầm một cành cây chăm chú vẽ nguệch ngoạng trên nền đất tuyết, người còn lại đang ngồi yên lặng nhắm mắt phơi nắng ở một góc.



An Trạch kéo kéo góc áo mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, người nào là anh cả?”



Chu Bích Trân khẽ cười, chỉ cậu bé đang ngồi phơi nắng ở góc bên kia, “Đó chính là anh An Lạc của con.” Nói xong thì vẫy tay với An Lạc nhỏ, “Tiểu Lạc, lại đây.”



An Lạc thấy có người gọi mình, mở mắt, quay sang nhìn.



—— đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ, con ngươi đen láy như được gột rửa bởi tuyết mùa đông, trong suốt, sáng ngời. Làn da trắng nõn, cậu bé mặc chiếc áo khoác màu trắng dày sụ, đứng trong tuyết, tựa như có thể hòa tan với cảnh tuyết xung quanh thành một thể.



An Lạc bước tới trước mặt Chu Bích Trân, lễ phép chào: “Dì Trân đã về ạ.”



Anh nghiêng đầu nhìn thằng nhóc phía sau Chu Bích Trân, nhóc An Trạch vừa rời khỏi hệ thống sưởi ấm trong xe, bỗng nhiên tiếp xúc với không khí lạnh cóng nên chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt đen sẫm sáng ngời nhìn An Lạc chăm chú, trong ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ và tò mò.



“Đây là An Trạch ạ?” An Lạc nhìn đứa nhóc đáng yêu một cái, quay sang hỏi Chu Bích Trân.



Chu Bích Trân cười nói: “Nào, An Trạch, mau chào hỏi anh trai con đi.”



“Vâng ạ.” An Trạch gật đầu, ngoan ngoãn bước ra từ đằng sau mẹ, “Anh ạ.”



An Lạc vươn tay, “Chào em, An Trạch.”



So với sự ung dung bình tĩnh của An Lạc, nhóc An Trạch vô cùng căng thẳng, lúc ở Pháp chào hỏi với người khác toàn là lại gần hôn lên mặt họ, nhưng hiện tại anh lại vươn tay ra… Nên làm cái gì bây giờ? Hôn lên mặt anh ấy liệu có bị ghét không?



An Trạch nhìn bàn tay đang đeo găng dày của mình, rồi lại nhìn bàn tay trắng nõn đang duỗi ra giữa không trung của An Lạc, do dự một hồi, cuối cùng quyết định tháo găng, vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của anh.
An Lạc trong lúc ngủ mơ hình như nghe thấy có tiếng nói thầm rất đáng ghét bên tai, bèn thò tay ra sau đẩy một cái, “Đừng ồn.”



“…” An Trạch bị đẩy ra mép giường, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.



Không dám làm ồn anh nữa, nhưng thật sự là lạnh không chịu được, An Trạch đành phải lết sang, vươn tay ôm lấy toàn bộ chăn và anh trai, giống như đang ôm một chiếc gối sưởi ấm cỡ lớn vậy.



***



Sáng ngày hôm sau, An Trạch một đêm ngủ không có chăn bị cảm lạnh, liên tục sốt cao. An Lạc xuất phát từ áy náy, vì vậy luôn túc trực bên cạnh cậu chăm sóc, trông giữ cậu cả ngày.



Khi An Trạch tỉnh lại từ cơn sốt cao, thấy người đang ngồi bên cạnh mình là anh trai với vẻ mặt đang lo âu.



Anh dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tỉnh rồi ư? Người có cảm giác khá lên chưa?”



Anh đưa tay chạm lên trán, có cảm giác mát lạnh khiến người ta thư thái, đó là do An Lạc có nhiệt độ cơ thể thấp. Cũng bắt đầu từ ngày đó, hơi mát lạnh ấy đã lưu lại rõ rệt trong trí nhớ của An Trạch.



Thấy An Trạch ngẩn người không nói lời nào, An Lạc bèn đứng dậy rót một cốc nước, rồi nâng An Trạch ngồi dậy trên giường, đưa cốc nước tới bên môi cậu: “Nào, uống chút nước nóng trước đi, uống xong anh bón cho em ăn.”



An Trạch sống nhiều năm bên Pháp, bên cạnh không có anh chị em, khi mẹ vắng nhà đã quen chơi một mình, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy.



Lúc này, anh trai đang ngồi bên giường quan tâm mình, khiến An Trạch cảm thấy vô cùng ấm áp và thân thiết.



Cũng bắt đầu từ khi đó, An Trạch khăng khăng cho rằng, anh trai thực ra là một người rất tốt và rất dịu dàng.



Dù sau đó, An Lạc càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng An Trạch cũng chưa bao giờ nghi ngờ ấn tượng lúc ban đầu của mình với anh.



Chỉ là An Trạch đã quên, chỉ có đứa trẻ hay khóc lóc mới khiến người ta yêu thương, mà quá hiểu chuyện, tuy sẽ nhận được sự tán thành của anh trai, nhưng vĩnh viễn sẽ không nhận được sự yêu mến của anh.



Đoạn thời gian ban đầu đó, An Lạc chỉ là xuất phát từ nguyên nhân “em trai mới về nước chưa thích ứng được với hoàn cảnh” nên mới chiếu cố cậu, nhưng sau khi An Trạch thông minh mau chóng thích ứng được với môi trường sống, sự quan tâm của An Lạc với cậu em trai này cũng càng ngày càng trở nên ít đi.



Về sau, An Lạc thậm chí dần dần không còn chú ý tới sự tồn tại của cậu em tư An Trạch này nữa, vì trong mắt anh, đứa em tư này đã không còn cần anh quan tâm, đứa khiến anh đau đầu hơn chính là thằng nhóc An Nham thích đi gây chuyện thị phi, đứa khiến anh để ý hơn chính là cậu em An Mạch thân thể không tốt, đứa em An Trạch đột nhiên từ nước ngoài trở về này vốn là em tư không có bao nhiêu tình cảm, trong mắt anh, ngày càng trở nên không quan trọng.



An Lạc dần dần quên đi những chuyện lúc nhỏ, anh thậm chí cũng quên hai chữ “An Trạch” ấy, là cậu, đã từng nhẹ nhàng dùng ngón trỏ viết nắn nót vào lòng bàn tay anh.



Đó là hai chữ Hán đầu tiên An Trạch học được.



Chữ thứ ba, chính là chữ “Lạc” trong “An Lạc”.



20 năm nhanh chóng trôi qua, cảnh tượng lần đầu gặp mặt thuở nào nhưng vẫn in dấu rõ ràng dưới dáy lòng.



Đáng tiếc, chỉ khắc in duy nhất dưới đáy lòng một mình An Trạch.