Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 39 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Hoá ra, An Chi vốn không phải họ An, cha mẹ bà và An Quang Diệu là bạn bè lâu năm. Về sau, vợ chồng hai người gặp tai nạn bất ngờ trong một lần ra nước ngoài, lúc đó bà mới 10 tuổi bỗng chốc trở thành cô nhi, An Quang Diệu thương xót con gái nhỏ tuổi không nơi nương tựa của bạn mình, bèn đưa bà về nước tự mình nuôi nấng, đồng thời nhận bà làm con gái nuôi, đổi thành họ An.



Về sau, An Chi lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp xuất chúng, người theo đuổi bà nhiều không đếm xuể, nhưng yêu cầu của An Quang Diệu rất cao, thấy ai ai tới cửa làm mai cũng chướng mắt, ông lại luyến tiếc gả An Chi cho nhà người khác, bèn nghĩ ra cách “Phì thuỷ bất lưu ngoại nhân điền”* – Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, quyết định xúc tiến hôn sự giữa An Úc Đông và An Chi, biến con gái nuôi thành con dâu nhà mình.



An Úc Đông và An Chi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm phần lớn là anh trai em gái thanh mai trúc mã, sau khi thành hôn vẫn tương kính như tân**, căn bản là khó phát sinh tình yêu. Sau đó, trong một buổi vũ hội An Úc Đông tình cờ gặp nữ thứ Chu gia, Chu Bích Trân. Hai người vừa gặp đã yêu, An Chi sau khi biết được chuyện này bèn chủ động đề xuất ly hôn, chia tay An Úc Đông trong hoà bình, mang theo con trai rời khỏi An gia.



Nghe chuyện cũ từ miệng An Dương, cuối cùng An Lạc cũng tháo gỡ được không ít nghi vấn trong lòng.



Bởi vậy, có thể giải thích tại sao An Nham chỉ kém An Lạc có một tuổi, là do sau khi An Lạc ra đời không lâu thì cha mẹ anh ly hôn, mà An Quang Diệu vẫn đối xử với An Chi như con gái thân sinh. Sau khi An Chi chết, An Quang Diệu hiển nhiên càng thêm yêu thương đứa con mà con gái nuôi mình đã sinh hạ, Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong số các anh em của An gia, An Quang Diệu đặc biệt yêu quý An Lạc.



Mặc dù đã ly hôn với An Úc Đông, nhưng An Chi vốn lớn lên từ nhỏ ở An gia, nên tình cảm của bà với mọi người trong An gia vẫn rất tốt, bởi vậy bà mới có thể không chút kiêng kị nào mà cùng chú thím của An Lạc ra ngoại ô ăn thịt nướng. Chỉ là không ngờ, An Chi và vợ chồng An Úc Thu cùng ra đi trong vụ tai nạn xe bất trắc.



Nghĩ tới đây, An Lạc đột nhiên hỏi: “Vụ tai nạn xe năm đó, cảnh sát có điều tra kỹ càng không?”



An Dương gật đầu, “Kết luận điều tra là sự cố bất ngờ, xe lăn xuống sườn núi đột nhiên phát nổ, hai vợ chồng An Úc Thu và kể cả An Chi, tất cả đều chết ngay tại chỗ.”



An Lạc nhíu mày: “Lúc đó tiểu An Lạc giận dỗi, mẹ anh ta mới đổi vị trí với An Mạch, nếu không đổi, kết quả nguyên bản hẳn là cả nhà ba người An Úc Thu chết tập thể.”



Hai đầu lông mày An Dương cũng khẽ nhíu lại, “Nói như vậy là có kẻ muốn giết cả nhà An Úc Thu, còn An Chi chỉ là ngộ thương.” Thoáng dừng lại, “Nhưng theo tư liệu điều tra, vợ chồng An Úc Thu kinh doanh phòng vẽ, không can dự vào công việc làm ăn của An gia, hẳn là sẽ không có thâm thù với người nào đó.”



An Lạc trầm mặc một hồi, “Đó gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội***.”



An Dương quay sang nhìn anh: “Ý của anh là, hai người bọn họ đã nắm được thứ gì đó quan trọng, hoặc là đã biết bí mật không nên biết, do đó dẫn đến hoạ sát vào thân>”



An Lạc gật đầu: “Lời giải thích này rất hợp lý, không phải sao?”



Nhìn vẻ tự tin bình tĩnh trên khuôn mặt của anh, An Dương không nhịn được mà mỉm cười: “Suy luận của anh thực sự rất hợp lý, nhưng với công việc điều tra của chúng tôi thì vẫn cần phải có chứng cứ.”
Từ lúc trùng sinh tới nay, An Trạch là người duy nhất quan tâm đến anh, cũng là người duy nhất sưởi ấm cho anh.



Có thể trong khoảng thời gian này, An Trạch đã chăm sóc quá mức dịu dàng cho anh, khiến anh mềm lòng với cậu, điều mà hiếm khi anh thể hiện, đồng thời anh cũng rất để ý đến cảm nhận của cậu, không muốn lừa dối cậu, cũng không muốn thẳng thừng tổn thương cậu, cho nên anh mới rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.



Thấy An Lạc rơi vào trầm tư, An Trạch bèn vỗ nhẹ lên vài anh, thấp giọng: “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh như vậy em sẽ rất lo lắng.”



An Lạc nhìn vào đôi mắt của cậu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chờ đến khi thích hợp, tôi sẽ nói cho cậu tất cả.”



An Trạch định nói gì đó thì đã thấy An Lạc xoay người chống tay muốn trèo lên giường, cậu đành phải tạm thời buông nghi hoặc trong lòng xuống, dìu anh lên giường, rồi nói sang chuyện khác: “Chân của anh đỡ hơn nhiều chưa?”



An Lạc gật đầu, “Hai chân đều có cảm giác rồi.”



An Trạch nói: “Em mát-xa giúp anh một chút nhé.”



Dứt lời An Trạch liền ngồi xuống mép giường, xắn ống quần An Lạc lên, nhẹ nhàng xoa bóp hai chân anh.



An Lạc nằm trên giường thả lỏng thân thể, cảm nhận sự thoải mái khi những ngón tay cậu xoa bóp cẳng chân.



Có lẽ do An Trạch mát-xa quá nhẹ nhàng mà dần dần, cơn buồn ngủ đột kích, An Lạc chìm vào giấc ngủ.



“Anh à, chân của anh khôi phục rất tốt, chi bằng ngày mai thử đứng dậy xem có được không?” An Trạch vừa mát-xa vừa nói, thấy hồi lâu mà không có trả lời bèn ngẩng đầu lên, An Lạc đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, hiển nhiên là đang ngủ.



An Trạch không kiềm được mà mỉm cười, ngừng tay, đắp chăn cho anh, rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán anh: “Ngủ ngon.”



An Lạc không cảm nhận được sự thay đổi vô hình. Trong sinh mệnh của mười mấy năm trước, lúc anh cảnh giác cực độ, anh chưa từng thiếp ngủ khi có người bên cạnh, nhưng tại lúc này đây, anh lại có thể ngủ ngon lành mà không hề phòng bị bên cạnh An Trạch. Rốt cuộc là do thói quen, hay vì cái khác?