Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 4 :
Ngày đăng: 05:32 19/04/20
Mỗi người chúng ta khi chết, trọng lượng cơ thể sẽ giảm mất 21 gram, các nhà khoa học nói rằng, 21 gram này là lượng nước bị mất đi khi tính mạng chấm dứt, cũng có người nói, 21 gram này là linh hồn của con người chúng ta. (1)
Máy bay nổ tung giữa không trung, xác suất thoát chết bằng không, vậy mà vì sao… Cậu vẫn còn ý thức?
An Lạc cảm giác như mình đã rơi xuống một vực sâu vô đáy, trước mắt là bóng tối đáng sợ vô biên, không có một tia sáng, cũng chẳng có bất kì thứ âm thanh nào, nhưng ý thức của cậu vẫn còn tồn tại, hình như cậu thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, bố, mẹ, anh cả… Khuôn mặt của những người đó, từng người, từng người một không ngừng vút qua trước mắt cậu.
Có phải là đã đến thế giới bên kia như trong truyền thuyết?
Trong bóng tối vô tận, An Lạc ngọ nguậy muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt vô cùng nặng nề, mặc cho cậu có cố gắng như thế nào vẫn mãi chẳng thể mở mắt nổi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ mơ hồ hồ, hình như có một tia sáng trước mắt, bên tai cũng đồng thời vang lên một giọng nói khẩn trương —— “Phòng phẫu thuật cấp cứu CPR (2) số 7! Nhanh chóng cần người đến hỗ trợ!”
Theo tiếng gọi này, xung quanh liền vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, xen lẫn tiếng ‘tích tích’ máy móc của máy theo dõi trong phòng phẫu thuật. Cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông: “Tiểu Trương giúp tôi cắm ống dẫn tĩnh mạch trung tâm, để tôi cắm ống dẫn động mạch, liên tục theo dõi áp suất động mạch!”
“Bác sĩ Chu, để em đối phó ở đây.”
“Tiêm 1mg IV Andrenaline (3) vào ngay! Tiếp tục làm CPR!”
“Bác sĩ Chu, bệnh nhân vẫn không có nhịp tim…”
“Đưa tôi máy sốc điện, mọi người tránh ra, kích điện 300 V.”
“300 V lần một!”
“300 V lần hai!”
“Tăng lên 360 V.”
An Úc Đông nói: “Không sao, cứ nói thẳng.”
Chu Thái Bình suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuy tính mạng đã được giữ lại, nhưng hai chân của anh ấy bị thương vô cùng nghiêm trọng, xương đùi bên phải ban đầu được phán định đã bị vỡ vụn, sau này có thể đi lại bình thường được hay không thì không thể nói chính xác.”
An Úc Đông nhíu mày, “Ngoại trừ gãy xương còn thương tổn nào nữa không?”
“Những thương tổn bên ngoài cũng không có vấn đề quá lớn.” Chu Thái Bình thoáng dừng lại, “Chủ yếu là bị gãy xương, nếu sau này chỉ có thể ngồi xe lăn, cháu sợ tâm lý anh ấy sẽ không chấp nhận được.”
An Úc Đông im lặng trong chốc lát, sau mới nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói cho bố chú biết, ông cụ có bệnh tim, chú sợ ông kích động quá lại xảy ra việc… Về phần đôi chân bị thương của An Lạc, hãy mời bác sĩ chỉnh hình tốt nhất đến trị liệu, cố gắng hết sức giữ lại đôi chân cho anh nó.”
Chu Thái Bình gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ, cháu sẽ liên hệ với khoa chỉnh hình, chờ anh ấy ổn định sẽ tái phẫu thuật.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
An Úc Đông khẽ thở ra, “Được, vậy cháu đi làm việc đi, hôm nay thực sự cảm ơn cháu rất nhiều.”
Chu Thái Bình khẽ cười, “Vâng ạ. Chú cũng về đi, chỗ này không còn việc gì nữa, khi nào anh ấy tỉnh dậy cháu sẽ báo cho chú biết.”
An Úc Đông gật đầu, cùng quản gia xoay người đi khỏi.
Chu Thái Bình bấy giờ mới quay về phòng nghỉ, rót một cốc nước nóng, ngồi xuống ghế sofa xoa xoa huyệt thái dương. Vừa mới định nhắm mắt giảm chút mệt nhọc thì điện đoại di động trong túi áo đột nhiên vang lên.
Tên người gọi đến hiện thị —— An Trạch.
Chu Thái Bình mở điện thoại, một giọng nói trầm thấp truyền sang, ngữ điệu bình thản, vô cùng ngắn gọn mà hỏi: “Anh trai em thế nào rồi?”